“Miễn cưỡng chấp nhận được.” Hoắc Cảnh Dung dùng khăn ăn lau miệng, bàn ăn trước mặt thì lại sạch bách, thẳng thắng nói: “Tính ra cậu hợp làm đầu bếp hơn diễn viên đấy.”
“Cậu quá khen.” Thẩm Trừng khiêm tốn trả lời.
“Không, tuyệt đối không quá, tôi đang nói lời thật lòng.” Hoắc Cảnh Dung hằn hộc nói, “Diễn xuất của cậu hoàn toàn tương phản với tay nghề của cậu, rốt cuộc thì tại sao cậu lại gia nhập giới này vậy? Rõ ràng nhìn cậu chả có tí hứng thú hay nhiệt tình nào đối với diễn xuất, dựa theo tình cảnh của cậu hiện tại, tôi thấy không bằng mau chóng bỏ nghề này đi mở nhà hàng còn hơn.”
“Sao cậu biết tôi không mở nhà hàng?” Thẩm Trừng hiếm khi tỏ ra không phục như vậy, vô thức cự lại.
Thực tế bản thân cậu cũng biết mình không thể trụ lâu trong nghề này, mấy năm trước đã bắt đầu đầu tư nhỏ, dù hiện tại thực sự cắt hợp đồng với công ty, về mặt cuộc sống cũng không thành vấn đề. Chỉ là cậu đã quen với lối sống và làm việc như vậy, cũng chưa hết hợp đồng, nên cứ việc sống qua ngày thế thôi, dù sao cũng không ai kỳ vọng cậu có thể bùng nổ tỏa sáng, đến cả cậu cũng không cảm thấy mình có triển vọng gì trong cái nghề này.
Chẳng qua không cần Hoắc Cảnh Dung phải thẳng thừng vậy, thế nên cậu nói năm ngoái cậu vừa đầu tư mở một nhà hàng, nói Hoắc Cảnh Dung có cơ hội thì đến ủng hộ. Nhưng, mới nói được phân nửa, thì Thẩm Trừng cứng người. Một tay của Hoắc Cảnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xa-xi-pham/130528/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.