“Trường Khanh à, hồ nước kia ngàn vạn gần không được đến gần nhé…”
Câu nói này không biết đã vang lên bên tai Tô Trường Khanh biết bao nhiêu lần, có khi là từ trong miệng phụ thân y nói ra, có khi là từ trong miệng quản gia nói ra.
Từ nhỏ đến lớn, y vẫn luôn nghe lời hiểu chuyện, theo lời bà vú nói, từ khi y sinh ra đã không khóc không quậy, mẹ y vì sinh khó mà quađời, chỉ có bà vú mang theo y.
Bảy tám tuổi là thời điểm nghịch ngợm nhất của trẻ con, nhưng so với những thiếu gia và tiểu thư trong phủ lại điềm tĩnh hơn nhiều, cả ngày chỉ trốn ở trong phòng, đọc sách vở, trầm tĩnh lại hiểu chuyện.
Chỉ là tính tình y quá lãnh đạm, vì y trầm mặc ít lời thành ra trở thành đối tượng dễ bắt nạt nhất trong phủ, tuổi nhỏ đã chịu tang của mẫu thân, càng không được phụ thân coi trọng…
Sau đó bà vú qua đời…
Điều đó có nghĩa là y đã mất đi một chỗ nương tựa cuối cùng trong Tô phủ.
Cho dù ngày thường y có bị bắt nạt như thế nào thì ban đêm vẫn còn chút thời gian yên tĩnh.
Bây giờ y không còn là một đứa trẻ nữa, lúc trước luôn bị người khác khi dễ đánh đến mặt mũi bầm dập, hiện tại thì không.
Mặc dù y thường không nói nhiều, nhưng y không phải là một quả hồng mềm mà mọi người có thể bóp.
Từ trước đến nay y chưa từng tò mò về cái hồ đó, cũng như không muốn đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xa-xam/2641303/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.