Beta: Đào Editor: Nhan Như Song Lập tức đôi mắt bắn ra hàn quang, nàng lạnh lẽo đánh giá Tiêu Mặc, tới tới lui lui tháo dỡ súng lục, nàng uy hiếp nhìn hắn, "Đừng đùa giỡn ta với bất luận mánh khóe gì, cho dù là hổ tinh, ta cũng đánh cho ngươi xuyên về hiện đại bị ô tô cán chết!" Tiêu Mặc nhăn mũi lại, nữ nhân này, quả nhiên cường hãn. Chỉ là nếu thật sự xuyên về hiện đại bị ô tô các, mùi vị đó có thể sẽ không tốt. Hơn nữa linh khí hổ tinh bị tổn thương, hắn ăn vào trong bụng, khôi phục hiệu quả không lớn. Nữ nhân này chính là không nghĩ đến mình đã phục hồi lại như cũ. Mắt phượng của hắn tà tứ, khẽ nâng lên, nhìn thoáng qua Liễu Thanh Thanh, lập tức hạ quyết tâm, đợi nàng ngủ, hắn nhất định bay tới trong núi, sau đó ăn hổ tinh. Một đạo ánh sáng chợt lóe qua, viên đạn bay qua gương mặt của hắn bắn vào thân cây phía sau, hắn ngồi ở chỗ kia, mặt lập tức liền biến sắc. "Ngươi nữ nhân này..." Tiêu Mặc hô, cũng không dám lại tùy tiện lộn xộn. "Ta nói rồi, đừng đùa giỡn ta với bất luận mánh khóe gì, nếu ngươi dám chạy trốn, trước khi ngươi chạy trốn ta sẽ giết ngươi!" Liễu Thanh Thanh lạnh lùng nhìn hắn,đôi mắt lạnh như băng. Trong lòng Tiêu Mặc tức giận, lại không thể phát tác, chỉ có thể ngồi ở chỗ kia, nghĩ tới chạy trốn như thế nào, nữ nhân này so với mình còn muốn hung tàn hơn. Kỳ thật nếu Tiêu Mặc chạy trốn, vũ khí trong tay Liễu Thanh Thanh, căn bản không thể bắt hắn, nhưng chuyện Liễu Thanh Thanh trong nháy mắt đã xử lý xong hai mươi tên yêu quái, làm Tiêu Mặc hoàn toàn kinh hãi, Tiêu Mặc chỉ có thể ngồi ở chỗ kia, tự tìm phiền não. Lúc nửa đêm, bốn phía rừng cây truyền đến từng trận sói tru, ban đêm rét lạnh như vậy, trông thật thê lương. Bầy sói không dám đến gần ánh lửa, trong lòng Liễu Thanh Thanh hiểu, cũng không để ý, chỉ là nhắm mắt lại dưỡng thần. Trong tay áo truyền đến một tiếng nói, sau đó là một tiếng nỏi tinh tế nho nhỏ vang lên, "Mẹ, chớ ngủ, hổ tinh đến đây..." Liễu Thanh Thanh mở mắt ra, muốn tra xét ống tay áo của mình, lại phát hiện Tiêu Mặc đang bay trong không trung, khóm cây trong bóng tối, một đôi mắt đỏ hồng tỏ ra phá lệ kinh người. "Hổ tinh, tới thật đúng lúc..." Tiêu Mặc cười, giữa không trung tóc đen bay múa, trong tay ngưng tụ ra một quả cầu màu vàng, đánh tới khóm cây đằng sau. Theo một tiếng hổ gầm, một con mãnh hổ xuất hiện trước mặt hắn, hổ tinh vừa nhìn thấy nam tử ở giữa không trung, gầm nhẹ một tiếng, "Tiêu Mặc..." Lập tức muốn xoay người chạy trốn, nhưng Tiêu Mặc ở đâu cho nó trốn, trong nháy mắt bay đến trước người của nó, nâng bàn tay lên,đã giam cầm được mãnh hổ. Hổ tinh trong tay hắn, như không có sức lực phản kháng, giãy giụa vài cái, gầm thét, người và thú trong nháy mắt biến mất. Liễu Thanh Thanh sắc mặt trắng bệch, nàng giơ súng lên bắn hổ tinh, nhưng lúc này đây, chính xác lại lạc trong khoảng không, Tiêu Mặc mang theo hổ tinh nháy mắt biến mất,trong nháy mắt lại xuất hiện ở sau lưng Liễu Thanh Thanh. "Hổ tinh này đâu cần ngươi tự động thủ, giao cho ta là tốt rồi!" Tiêu Mặc ngượng ngùng cười, bóp cổ hổ tinh, khẽ dùng sức, hổ tinh gầm thét ngã xuống đất, mất đi sinh mạng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]