Thấy Bối Bối không chút do dự muốn đi luôn, thái độ của ông chủ hiệu cầm đồ lập tức chuyển sang mềm nhũn.
“Đừng đừng đừng… Tiểu ca, chúng ta có chuyện tốt thương lượng, có chuyện tốt thương lượng.” Lão bản ngăn Bối Bối lại, ánh mắt lóe sáng nhìn chăm chú vào dạ minh châu trong tay nàng.
Bối Bối lộ ra một nụ cười giảo hoạt: “Tốt, vậy ngươi chuẩn bị thương lượng như thế nào đây?”
“Một, à, hai vạn lạng.” Ông chủ ánh mắt tham lam chìn chăm chú vào viên dạ minh châu, khóe mắt hơi co rút, hắn sắp muốn mặc cả giá tiền.
Tỉ mỉ quan sát ánh mắt biến hóa của hắn, Bối Bối cố ý chậm chạp không đưa ra quyết định.
“Hai vạn năm nghìn lạng, tiểu ca, ngươi vừa lòng chưa.” Ông chủ đáng chết cái trán đô bắt đầu co quắp.
“Được, giao tiền.” Bối Bối lúc này mới cười híp mắt đem dạ minh châu ném lên trên bàn một lần nữa, sau đó chờ lão bản đưa tiền cho nàng.
Đem ngân phiếu cất vào trong người, nàng tung tung túi tiền kiểm tra trọng lượng chỗ bạc vụn, xem ra sức nặng cũng không tệ lắm.
“Tiểu Bạch, ngươi biết đường sao? Hiện tại chúng ta đi đâu thì tốt?” Bối Bối xoay người lên ngựa, nhìn tình hình xung quanh, dòng người lui tới, đường phố náo nhiệt, cảm thấy rất hưng phấn, oa! Đây là giang hồ cổ đại sao?
“Tê…” Tiểu Bạch lắc lắc đầu, thả chậm cước bộ, đi thẳng tới một nhà đầy hương bánh bao, cuối cùng đứng ở trước sạp bán bánh bao không chịu đi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xa-vuong-tuyen-hau/2002663/quyen-1-chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.