“Tiểu tử thúi, ngươi từ đâu đến thì mau cút về chỗ đó, cảnh cáo ngươi đừng xen vào việc của người khác, nếu không ngươi ngày mai đừng mong thấy được mặt trời!” Lao Đại Đao nhìn thấy Bối Bối vóc người nhỏ xinh, tuyệt đối không thèm để mắt tới nàng.
Bối Bối từ trên lưng Tiểu Bạch nhảy xuống, chủ tớ Thúy Nhi cũng đồng thời lùi lại đến bên nàng, hy vọng bản thân có thể được cứu trợ.
Kéo hai tiểu mĩ nhân đến bên người, sau đó mới quay mắt về phía Lao Đại Đao, ánh mắt giảo hoạt chớp động, trêu chọc: “Vừa rồi hình như nghe được ngươi tự xưng là Lao Đại Đao? Tên này đặt thật kêu, nhân gia vừa nghe lá gan liền bị dọa cho sợ ni, quả nhiên người vừa xuất hiện cũng thành mục tiêu chú ý.”
Bọn cường đạo nhìn nhau liếc mắt, ánh mắt có chút kỳ quái, sau đó lại nhìn Bối Bối, trong mắt có chút buông lỏng.
“Ha ha ha… đương nhiên, danh hiệu của ta ở… Phương Viên này mười dặm ai không biết chứ, chỉ cần nghe được đại danh này, bọn họ đều mang tiền tài… để xuống cho Lão Tử, ha ha ha…” Lao Đại Đao nghe Bối Bối nói tự lấy làm đắc ý, thỉnh thoảng lại cười to kiêu ngạo, miệng lộ ra đầy răng vàng.
Bối Bối nhìn Lao Đại Đao mặt rỗ đắc ý cười to, cố nhịn cảm giác muốn nôn mửa, tiếp tục kính trọng lên tiếng: “Đúng vậy, muốn đi qua đây thực sự phải có đạo lý ấy, càng cần hơn là dũng khí hơn người, Đại Đao huynh ngay cả hai người kia cũng dám muốn, tiểu đệ càng thêm bội phục sát đất!”
Thấy Bối Bối lời nói sùng bái hình như có chút quái dị, Lao Đại Đao ngừng cười, ánh mắt hung hãn nhìn nàng: “Tiểu tử thúi, ngươi lại chơi cái gì bí hiểm, nói cho ngươi, đại gia ta sẽ không kiêng nể, nép vế ngươi đâu. “
Lần này, Bối Bối không tiếp tục cùng Lao Đại Đao khua môi múa mép, ngược lại đưa tay kéo… tiểu thư xinh đẹp kia lôi ra, đẩy ra trước mặt mình, bản thân càng lúc càng thêm đến gần Lao Đại Đao.
“Tỷ tỷ, ta xem ngươi nên đi theo Lao Đại Đao đại hiệp đi, nhất định nhân gia cũng sẽ không ghét bỏ bệnh hoa liễu* trên người của ngươi, thật sự muốn ngươi. Không giống vị hôn phu của ngươi vậy, vô tình vô nghĩa, biết ngươi bị dâm tặc cường bạo, sau còn bị truyền bệnh hoa liễu, liền bỏ chạy mất dạng. Ngươi nhìn hôm nay thói đời mấy ai được như Đại Đao huynh, nam nhân có đảm lược như vậy còn có bao nhiêu người chứ. Vì vị hôn phu bạc tình bạc nghĩa, ngươi bỏ chạy vào núi sâu hoang dã hẻo lánh này tìm sống tìm chết, cái nào đáng giá hơn!” Bối Bối một bên rung đùi đắc ý nói, một bên không nhịn được gật đầu lia lịa.
Cả bang cường đạo vừa nghe đến một từ ‘hoa liễu’, đều kinh sợ lùi lại một bước, rồi lại nghi ngờ phòng bị trơ mắt nhìn Bối Bối.
“Tiểu tử, đừng tưởng rằng ngươi nói như vậy, Lao Đại Đao ta sẽ rút lui buông tha các nàng.” Lao Đại Đao mặc dù gào thét to, nhưng cũng có chút khiếp sợ lùi lại một bước.
“A? Đại Đao huynh, ngươi sao lại nói tiểu đệ như vậy. Ta nhất định thân là đệ đệ của các nàng, vốn người nhà của ta cũng ghét bỏ bệnh hoa liễu của tỷ tỷ, nhẫn tâm bắt ta một mình đuổi theo, còn nói nếu như tỷ tỷ thật sự đã chết, liền mượn chiếu an táng qua loa, tránh ô nhiễm đến những người đi qua.” Bối Bối vừa nói, như để khẳng định liền đi tới bên cạnh Tiểu Bạch, lấy ra một cái túi lớn từ trên yên ngựa, mở ra cho chúng xem chiếc chiếu đã chuẩn bị sẵn, thở ngắn than dài rồi lại cất trở lại.
“Tỷ tỷ, đừng trách cha mẹ nhẫn tâm, cũng không nên trách đệ đệ vô tình, bệnh của ngươi…, ai… Kỳ thật so sánh với chết, ngươi đi theo Đại Đao huynh sống xem như lựa chọn tốt nhất.” Bối Bối tìm điểm khuất cường đạo không nhìn thấy được, quay ra liều mạng nháy mắt với tiểu thư xinh đẹp, môi mấp máy không tiếng động thúc giục nàng mau mau cùng phối hợp diễn xuất với mình.
_____
*Bệnh hoa liễu: một loại bệnh phụ khoa, mắc qua con đường quan hệ, còn gọi là ‘dương liễu’ kĩ nữ thường mắc bệnh này, gây tử vong. Có thể so sánh với AIDS…của thế giới hiện đại.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]