Hình như cũng đúng, Bối Bối nghiêng đầu suy nghĩ một chút, lập tức ánh mắt sáng lên lần nữa, nàng chạy đến trước mặt Thúy Nhi, cười híp mắt hỏi: “Thúy Nhi, ngươi nói da tay ta có mềm hay không? Khuôn mặt có đủ xinh xắn hay không?”
Thúy Nhi cũng không rõ, nhưng cũng chăm chú tỉ mỉ nhìn Bối Bối, sau đó, nàng dè dặt trả lời: “Bối Bối công tử, nói thật, nô tỳ cảm giác được Bối Bối công tử có vẻ giống như nữ nhân.”
Đó là bởi vì nàng vốn là nữ nhân! Bối Bối ở trong lòng len lén trả lời.
“Nếu như giả trang thành hình dáng nữ nhân sẽ không có người nhận ra chứ?” Bối Bối ánh mắt giảo hoạt lay động, cười rất đắc ý.
“A, Bối Bối công tử nếu như biến thành nữ có thể theo tiểu thư đi gặp vị khách quý kia, thuận tiện có thể bảo vệ tiểu thư.” Thúy Nhi nhanh chóng hiểu được ý tứ của Bối Bối, cao hứng vỗ tay đồng ý.
Uyển Nhi chớp mắt: “Không được, nếu như làm người khách đó phát hiện, sẽ không hài lòng, đến lúc đó người khách sẽ làm khó khăn cho Bối Bối thì phải làm sao?”
“Yên tâm đi Uyển Nhi, ta tuyệt đối sẽ không để lộ ra sơ suất, ngươi để ta đi theo ngươi mở rộng kiến thức đi.” Bối Bối tỏ vẻ đáng thương nhìn Uyển Nhi, mang một vẻ mặt hết sức cầu xin, làm cho người ta nhìn không đành lòng cự tuyệt.
“Cái này… ây da, được rồi, chính là ngươi đến lúc đó nhất định phải nghe ta, không thể tùy tiện nói chuyện, càng không thể cùng vị khách đó tiếp xúc.” Uyển Nhi bất đắc dĩ thỏa hiệp.
Bối Bối khuôn mặt cao hứng nở nụ cười thật tươi, giơ tay phải lên: “Ta thề, tuyệt đối sẽ rất nghe lời tiểu thư Uyển Nhi xinh đẹp, càng sẽ bảo vệ Uyển Nhi tiểu thư thật tốt.”
Nàng ra vẻ nghiêm trang trên khuôn mặt vốn ngây thơ, thật không ăn khớp, cho nên, Uyển Nhi chỉ ôn nhu thở dài, không bởi vì Bối Bối cam đoan mà lộ ra vẻ mặt yên tâm.
…
Thay đổi y phục nữ, Bối Bối từ trong trướng rèm đi ra, làm cho chủ tớ ở đây sợ ngây người.
Thúy Nhi đầu tiên vọt tới trước mặt Bối Bối, không dám tin ồn ào nói: “Bối Bối công tử, người… đây mới thật là người sao? Người làm sao lại như vậy?
Đây trang phục toàn thân quả thực… quả thực nhất định là nữ nhân!”
“Bối Bối, tóc của ngươi… là thật?” Uyển Nhi cũng cảm thấy ngạc nhiên đi tới bên người Bối Bối.
Bối Bối kéo vuốt mớ tóc dài xuống, ra vẻ vô tình ca ngợi bản thân: “Như thế nào? Có phải cảm thấy tóc của ta rất đẹp không.”
Tóc dài bị nàng giấu ở trong mũ đột nhiên thấy lại ánh sáng, mềm mại, mượt mà, cùng với cử động nhẹ nhàng của nàng mà lơ đãng phản chiếu ánh sáng, như tơ như suối, sáng bóng tuyệt đẹp đến độ làm cho người ta muốn đưa tay khẽ vuốt.
“Đúng, tóc của ngươi rất đẹp.” Uyển Nhi cười nhẹ nhàng ca ngợi, nàng thật không ngờ, một người nam tử tóc cũng có thể mềm mượt như vậy.
“Thế nào? Ta như vậy có phải sẽ không có người nhận ra?” Bối Bối xoay một vòng tròn, cố ý để lộ ra trang phục của bản thân.
Tới cổ đại lâu như vậy, cái gì cũng học không xong, lại đi học làm thế nào để mặc qua y phục phức tạp, còn như chải đầu, cũng không học nhiều, cho nên nàng hiện tại chỉ là rất đơn giản búi tóc thành hai cái búi theo kiểu của người hầu trên đỉnh đầu, phần còn lại không cài ghim mà để xõa phía sau, tạo mẫu tóc như vậy vừa phù hợp với nhân vật nàng muốn sắm vai, lại đơn giản bớt việc.
Thúy Nhi đưa tay giúp Bối Bối sửa sang lại một chút quần áo và trang sức lệch lạc, liên tục vui vẻ: “Bối Bối công tử nếu như mặc thêm chút y phục liền càng thêm hoàn mỹ.”
Đưa tay gõ nhẹ trán của Thúy Nhi, Bối Bối mở miệng: “Ta chỉ mặc y phục nam nhân là được!”
Uyển Nhi lắc đầu cười xem bọn họ huyên náo, xoay người tiếp tục đi tập đàn, để đi biểu diễn, nếu không ma ma sẽ lại giục.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]