Chương trước
Chương sau
Không biết mình đứng ngẩn ngơ ở chỗ này bao lâu, Bối Bối chỉ biết là bản thân đã ăn no gió rét, lỗ tai bị gió tuyết thổi ù ù đến đông cứng, nàng càng lúc càng thấy lạnh nhưng lòng lại càng thêm bực bội.

Đưa tay lên hà hà hơi, nàng thấy tự giận chính bản thân mình, tại sao nàng lại ngu ngốc như vậy, đến giờ vẫn còn đứng ở đây làm gì a?

Giậm giậm chân, nàng hướng phía trong bĩu môi, Cô Ngự Hàn, ngươi nên say chết ở trong ôn nhu hương đừng đi ra nữa!



Cô Ngự Hàn vừa quan sát thế cờ vừa thấy có chút không yên lòng, con ngươi đen nhàn nhạt lưu chuyển tia sáng miễn cưỡng, nên trong lúc đánh cờ đã chừa lại cho Huyên Trữ ba phần đường sống.

“Vương huynh, ngươi xem có phải ta đánh cờ đã tiến bộ hơn nhiều đúng không, có thể cầm cự với ngươi càng ngày càng lâu.” Huyên Trữ đắc ý vung lên khóe môi, quan sát phía chân trời một chút, nàng đảo đảo hai tròng mắt, nghĩ biện pháp giữ hắn ở lại.

“Vương huynh, nếu như trước khi mặt trời lặn ngươi không thể thắng Huyên Trữ ba ván, Vương huynh đêm nay sẽ mặc cho Huyên Trữ xử trí nha.” Đến lúc đó nàng muốn bắt Vương huynh phải ở lại qua đêm, Tô Bối Bối đành phòng không giường trống mà ngủ nha.

Các nữ nhân khác vừa nghe thấy lời công chúa nói, âm thầm vui vẻ liếc nhìn nhau, các nàng biết là công chúa đang tạo cơ hội cho mình.

Cô Ngự Hàn không cần để ý cũng biết ý đồ đã hiện lên rõ ràng trong mắt của muội muội mình, nhưng cũng không lật tẩy chỉ cười nhạt, hắn thề là nhất định phải thắng, thực ra nếu không có tiểu nữ nhân Bối Bối kia hắn cũng sẽ không thể ngủ được.

Có điều, trước hết tạm thời cứ cùng Huyên Trữ chơi đùa một lúc đã: “Tốt, Vương huynh muốn xem kỳ nghệ của Huyên Trữ đã tiến bộ đến cỡ nào rồi, nếu như để Huyên Trữ thắng, thì cái gì Vương huynh cũng đều theo ý ngươi.”

“Ha ha… Vương huynh đã nói thì phải giữ lời nha!” Ý chí chiến đấu của Huyên Trữ công chúa càng thêm hừng hực, hai mắt nàng vô cùng chăm chú quan sát bàn cờ, bắt đầu càng cố gắng vắt óc suy nghĩ.

Nhìn thấy bộ dáng nghiêm túc của nàng, Cô Ngự Hàn thấy vừa yêu thương, vừa luyến tiếc mà cười cười, trong lúc ánh mắt của hắn lơ đãng đảo quanh, hắn kinh ngạc phát hiện thấy một bóng người xinh đẹp đang đứng ở bên ngoài.

Tiểu Bối Bối…

Tại sao nàng lại chạy tới đây? Tại sao Anh Nhi lại không đi cùng nàng, giúp nàng che dù.

(che ô)

Con cờ ở giữa hai đầu ngón tay bị hắn dùng lực kẹp chặt, hắn cúi đầu nhìn bàn cờ một chút, sau đó hai mắt nhìn Huyên Trữ xin lỗi: “Huyên Trữ, ngươi chuẩn bị thua nha.”

Hắn đặt quân cờ xuống, ‘cạnh’ một tiếng, ván cờ chính thức chấm dứt! Kỳ thực, ván cờ này, hắn đã có thể thắng từ sớm.

“A… Tại sao đột nhiên ta lại thua? Không được, chơi lại!” Huyên Trữ công chúa ngạc nhiên trợn to hai mắt, không tin ván cờ lại kết thúc nhanh như vậy.

Các phi tử đứng ở xung quanh âm thầm toát mồ hôi thay cho Huyên Trữ công chúa, không khỏi khẩn cầu, nhất định phải thắng a!

“Ăn!”

“Ăn!”

“Ăn!”

Cô Ngự Hàn chỉ tốn một nửa thời gian so với vừa rồi, lại thắng Huyên Trữ công chúa ba ván vừa nhanh gọn lại đẹp mắt.

Hắn đứng lên không chút luyến tiếc, mặc dù trong lòng đã bắt đầu nôn nóng, nhưng khuôn mặt anh tuấn vẫn nở nụ cười trêu chọc: “Huyên Trữ, ngươi thua, Vương huynh không cùng các ngươi chơi nữa.”

Nói xong, hắn đã muốn đi, tuy nhiên lại bị Huyên Trữ kéo lại, nàng nhìn hắn mặt lộ vẻ cực kỳ đáng thương: “Vương huynh, chúng ta so tài lại đi.”

Ấn ấn nhẹ lên cái trán của nàng, hắn không chút do dự cự tuyệt: “Công chúa đã nói thì cũng phải giữ lời nha.”

Lúc vừa nhìn thấy Bối Bối ở bên ngoài hắn đã muốn chạy ra, nhưng vì không muốn nàng và Huyên Trữ nảy thêm xung đột, hắn đành phải nhẫn lại cơn kích động, nhẫn đến bây giờ đã là cực hạn!

Nhẹ nhàng mà cũng rất kiên định rút ra bàn tay đang bị nắm chặt, hắn cười nhạt như cơn gió nhìn nàng: “Ngươi cùng những người khác luyện tập nhiều hơn nữa, sau này Vương huynh sẽ tiếp tục chơi với ngươi.”

Nói xong, hắn liền vội vã đi ra ngoài, bước chân nhanh đến mức không ai kịp ngăn cản.



Đi ra khỏi cửa, Cô Ngự Hàn lập tức càng nhìn rõ bóng dáng Bối Bối, chỉ thấy nàng đứng trên mặt đất đầy tuyết, từng đợt gió lớn thổi rối loạn mái tóc dài của nàng, cả một khoảng tuyết trắng tinh khiết, nhìn vào thấy thật lẻ loi trơ trọi khiến cho người ta phải yêu thương.

Hắn nhướng mày, trái tim như bị cào cấu thật đau đớn, tại sao nàng lại chạy đến đây một mình, tại sao Anh Nhi không ở bên cạnh che dù cho nàng?

Bối Bối có chút mờ mịt chuyển động con mắt, bị một bóng người cách đó không xa đang bước nhanh tới thu hút sự chú ý của nàng, nàng mở to hai mắt nhìn, ngay khi nhìn rõ người đến là ai, cả người nàng chấn động, không chút suy nghĩ liền xoay người bỏ chạy.

Thấy nàng bỏ chạy, Cô Ngự Hàn nhất thời sững sờ, sau đó rất nhanh vội đuổi theo: “Tiểu Bối Bối, không được chạy, coi chừng tuyết, cẩn thận kẻo ngã.”

Tuy nhiên, Bối Bối như thể sợ hãi cái gì, càng chạy càng nhanh.

Thấy bước chân của nàng không ổn định, bóng dáng xinh đẹp chênh vênh, Cô Ngự Hàn thấy lòng căng thẳng, lập tức làm phép bay về phía nàng, chỉ trong nháy mắt, hắn đã đem nàng đang lướt trên tuyết ôm vào lòng.

Đột nhiên ấm áp như sét đánh ngay lập tức bao quanh nàng, có điều lần này, nàng không hề quyến luyến mà phản kháng: “Buông, buông…”

Nàng giãy dụa một cách vô ích, Cô Ngự Hàn gắt gao giữ chặt thắt lưng của nàng, ôm chặt nàng, nhanh chóng bay trở về hành lang bên ngoài tẩm cung của bọn họ mới hạ xuống.

“Buông ra, ngươi cứ ở với mỹ nhân của ngươi là được rồi, cần gì phải đuổi theo ta!” Bối Bối lạnh đến phát run, hai mắt trợn to nhìn hắn lên án.

Cô Ngự Hàn không vội trấn an cơn ghen hiện tại của nàng, con ngươi đen của hắn nhuốm đầy vẻ lo âu, kéo tay nàng đặt ở trong lòng bàn tay mình, vội vàng giúp nàng sưởi ấm.

Trời ạ, nàng đứng ở bên ngoài bao lâu rồi? Tại sao trên tay một chút nhiệt độ cũng không có.

Nhìn các đốt ngón tay nàng đã đông lạnh đến hồng đỏ, hắn nhíu mi nhẹ nhàng quở trách: “Tại sao đi ra ngoài lại chỉ mặc mỗi một lớp quần áo, cũng không mang dù, không thấy bây giờ tuyết đang rơi sao, ngươi tự nhìn mình xem, hai tay đã đông cứng rồi.”

Nắm lấy tay nàng, sự lạnh lẽo trên người nàng lập tức truyền đến lòng bàn tay của hắn, nhưng hắn một chút cũng không thèm quan tâm, cảm thấy ma sát cũng không khiến nàng lập tức trở nên ấm áp, hắn vận động hồng quang vào lòng bàn tay, sau đó, nắm lấy hai tay của nàng, đem chân khí trong cơ thể không ngừng cuồn cuộn truyền sang người nàng.

Bối Bối sững sờ mặc hắn giúp mình sưởi ấm, nhìn hồng quang trong tay hắn, quấn quanh tay của nàng, chỉ một lát sau, nàng cảm thấy một dòng nước ấm chậm rãi từ lòng bàn tay lan tràn khắp cơ thể, dần dần xua tan sự lạnh lẽo của nàng.

Đến lúc thấy cơ thể nàng trở lại nhiệt độ bình thường, Cô Ngự Hàn mới thu hồi chân khí, rồi lại đã thấy trên y phục của nàng đọng rất nhiều hạt tuyết, hắn đưa tay nhẹ nhàng phủi đi, đau lòng thở dài một hơi: “Tiểu Bối Bối, ngươi nhìn xem, nhiều tuyết như vậy, không lạnh mới là lạ, ngươi lại không biết chăm sóc bản thân mình như vậy, làm sao ta có thể yên tâm đây.”

Nghe tiếng nói của hắn trở nên dịu dàng, trầm thấp lại mang theo từ tính, nghe vào trong tai, thấy rất dễ chịu, rất thoải mái…

Cắn cắn môi, nàng cứ như vậy lẳng lặng nhìn hắn vừa trách cứ vừa giúp mình sửa sang lại quần áo, không nói một lời nào.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.