Chương trước
Chương sau
Đưa tay lướt nhẹ qua cây trâm trên búi tóc, Bối Bối cười khẽ nhìn hắn chớp mắt mấy cái: "Có đẹp không?"

Cô Ngự Hàn nháy mắt cực kỳ thiếu đứng đắn: "Đẹp lắm, khiến ta không nhịn được muốn..."

Lời của hắn, bị giữ lại giữa môi của hai người.

Bối Bối không kịp phản ứng để mặc cho hắn hôn: "Ô ô, ngươi..."

Trong lúc nàng mở miệng nói chuyện, hắn với động tác thuần thục nhanh chóng dùng cái lưỡi cực nóng cuốn lấy nàng, bừa bãi càn quét dây dưa, đem tất cả kháng nghị của nàng cuốn vào đầu lưỡi mình.

Nụ hôn của hắn đến rất bá đạo, mơ hồ mang theo nhiệt độ và sự mạnh mẽ chỉ thuộc về hắn, dựa sát vào hắn, nàng có thể cảm nhận được ý niệm cuồng dã của hắn đang nhanh chóng dấy lên bừng bừng, dây dưa nóng bỏng triền miên nhanh chóng cướp đi hết thảy mọi kháng cự của nàng, lưu luyến trong liếm hôn, nàng chỉ cảm thấy khắp nơi đều là mùi vị của hắn.

Dưới sự dẫn dắt của hắn…, thân thể nàng từ từ mềm nhũn vô lực dựa vào trong ngực hắn, ánh mắt mê man...

Nhìn dáng vẻ kiều mị mảnh mai của nàng, nhiệt khí trong ngực hắn càng bốc lên sôi trào.

Chậm rãi đặt nàng xuống ghế mềm, hắn nghiêng người trùm lên nàng, liếm nhẹ lên vành tai mẫn cảm của nàng: "Tiểu Bối Bối, chúng ta tiếp tục làm cái việc tốt bị cắt đứt ở thư phòng. Có được không?"

Hắn hỏi, con ngươi đen đầy tà khí dừng lại trên khuôn mặt xinh đẹp đang mê loạn trong tình ý của nàng.

"A? Được... Được." Bối Bối hé mở đôi mắt ăm ắp nước mơ mơ màng màng, vô thức đáp ứng lời nỉ non của hắn.

Khóe môi cong lên cười một tiếng, hắn gục mặt xuống hai điểm mềm mại đang phập phồng lên xuống của nàng, miệng rên rỉ yêu thương: "Cô bé ngoan."

"Ưm..." Bối Bối chỉ cảm thấy cả người nóng rực, đầu óc hoàn toàn trống rỗng chỉ còn một mảnh rực rỡ.

Nhiệt nóng quanh quẩn trên thân thể của hai người, tình ý như từng đợt sóng lớn vỗ bờ ở nơi thân thể bọn họ đang tiếp xúc, chồm lên, chấn động.



Ánh trăng mới nhú, sương tuyết lóng lánh. Trái ngược với băng giá lạnh lẽo ở ngoài, không khí ấm áp trong phòng dường như không hề giảm bớt. Bối Bối thở dốc gắt gao nắm chặt chăn đệm, tiếng nói đứt quãng: "Cô Ngự Hàn, không cần tiếp tục nữa, ta... Ta không được..."

Tuy nhiên, nam nhân đang cố gắng cày bừa kia hình như càng đánh càng hăng, nụ hôn nồng nhiệt tiếp tục không ngừng trải rộng ra toàn thân nàng: "Không được? Chúng ta mới làm có ba lần, thế mà ngươi đã bảo ta không được."

Hắn nghiêng người, hung hăng ôm nàng vào trong lòng, tiếp tục cọ sát vào cái gáy mềm mại của nàng, vừa gặm vừa cắn: "Ta còn muốn… muốn…!"

Bối Bối nheo lại đôi mắt mệt mỏi, miệng mơ hồ không ngừng cầu xin tha thứ: "Ta muốn ngủ, muốn ngủ, mệt mỏi quá, xương sống lẫn thắt lưng đều đau nhức."

"Ta giúp ngươi xoa bóp một chút, chờ xương sống thắt lưng của ngươi đỡ hơn chúng ta lại tiếp tục, được không?" Hắn suy nghĩ thoáng cái rồi trơ mặt ra dụ dỗ.

Không biết tại sao, chỉ cần chạm nhẹ vào nàng một cái, khát vọng của hắn lại bùng lên cuồn cuộn không dứt, hương thơm của nàng, cơ thể của nàng, đem xà dục trước kia hắn luôn thu phóng một cách tự nhiên câu dẫn đến không còn một mảnh, khiến hắn muốn ngừng mà không đươc.

Bối Bối nửa tỉnh nửa mê đưa tay kéo kéo tay của hắn lại, hắn căn bản không phải đang giúp nàng xoa bóp, chính xác phải nói là đang sàm sỡ thì mới đúng.

"Ta muốn đi ngủ, ta muốn đi ngủ, ta muốn đi ngủ..." Nàng vừa tỏ vẻ đáng thương, vừa như làm nũng, không ngừng thì thầm.

Nghe tiếng nói ngây thơ của nàng, lời nỉ non đánh úp lại khiến hắn mềm lòng, trước dáng vẻ mảnh mai yểu điệu kia, mặc dù không cam lòng nhưng hắn cũng đành... buông ra.

Nặng nề hôn lên đôi môi như cánh hoa đỏ sẫm của nàng một cái, hắn ôn nhu cười một tiếng: "Được rồi, lần này tha cho ngươi, sau này nuôi ngươi tốt lên một chút ta sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy đâu."

"Ưm..." Âm thanh của Bối Bối dần dần trở nên mơ hồ, chứng minh giờ phút này nàng đang trong trạng thái tiến vào giấc ngủ, chuyện sau này thì để sau này tính tiếp.



Ngày mới vừa tờ mờ sáng, Bối Bối đã cảm thấy cổ ngứa ngứa nóng nóng, ấm ấm, tê tê, hình như có ai đang liếm nàng.

Liếm?

Nàng bỗng chốc choàng tỉnh mở to hai mắt, thấy một gương mặt tuấn mỹ nghiêng nước nghiêng thành lại đang cười dụ dỗ, sau đó, tiếp tục cúi đầu tấn công cổ nàng.

"Cô Ngự Hàn, ngươi... Ngươi tại sao lại dậy sớm như vậy." Bối Bối vừa trốn tránh vừa hỏi.

Hắn dễ dàng đè chặt đôi tay đang lộn xộn của nàng, gian manh hôn hôn lên môi nàng: "Thức dậy thì mau vận động buổi sáng a, ngươi không cảm thấy bây giờ là lúc tinh thần tốt nhất, thích hợp nhất để vận động buổi sáng sao?"

"Không, tỉnh, được!" Bối Bối cố sức chống trả.

Nhún nhún vai, hắn cười để lộ ra hàm răng trắng noãn, dáng tươi cười tà nịnh đến đáng hận: "Có điều ta cảm thấy vô cùng thích hợp mà..."

Vừa dứt lời, hắn liền quấn quít lấy nàng bắt đầu vận động buổi sáng.

Kháng nghị ban đầu của Bối Bối dần dần biến thành tiếng rên khẽ, ỡm ờ chìm đắm trong nhiệt tình của hắn.

Hồi lâu, hắn vẫn còn chưa thỏa mãn nghiêng người chừa ra một khoảng trống, để nàng thở hổn hển, con ngươi nóng bỏng phóng túng nhìn ngắm cơ thể đẹp đẽ của nàng.

Bối Bối đỏ mặt kéo chăn quấn quanh người, nhưng lại vô tình nhìn thấy dấu vết to nhỏ khắp người mình, nàng trợn to mắt thét chói tai: "A... Cô Ngự Hàn đáng chết, ngươi thích cắn người như vậy sao? Dĩ nhiên..."

Nàng vừa tức lại vừa thẹn, trên da thịt nàng, gần như không còn chỗ nào có màu nguyên thủy, tràn ngập các dấu đỏ chói nông sâu to nhỏ không đồng đều.

Đối với bộ dáng giận dỗi trừng mắt của nàng, Cô Ngự Hàn không hề quan tâm, ngược lại còn cười phá lên, sau đó cúi đầu hôn lên má nàng một cái: "Không có biện pháp, ai bảo ngươi quá mê người a, khiến ta không nhịn được muốn ăn hết lần này đến lần khác."

"Ngươi..." Bối Bối tức giận vươn tay đẩy khuôn mặt tuấn tú của hắn ra.

"Ngươi kiềm chế một chút có được không, ta không muốn để cho muội muội bảo bối của ngươi lại nói ta đang câu dẫn ngươi!"

Nói đến chuyện này, con ngươi nàng không khỏi u ám một chút, xoay mặt sang một bên không thèm nhìn hắn, trong ngực cảm thấy buồn bã, chán ghét vương cung, chán ghét luôn cả hắn.

Thấy nàng tránh né che dấu vẻ mất mát, Cô Ngự Hàn đau lòng lại yêu thương vươn người qua, đưa tay ôm lấy nàng, dịu dàng thở dài: "Tiểu Bối Bối, ta biết ngươi phải chịu ấm ức, cho ta xin lỗi có được không, ngươi tha thứ Huyên Trữ đi, nha?"

Nghe vậy, Bối Bối có chút tức giận xoay người, ngón tay chỉ vào thẳng vào hắn: "Ta tại sao phải tha thứ nàng, dựa vào cái gì muốn ta chịu đựng nàng, kể cả nàng là muội muội của ngươi là công chúa thì thế nào, Cô Ngự Hàn, ta nghiêm trọng cảnh cáo ngươi, không cần cố gắng bắt ta thay đổi thành cái loại nữ nhân biết nén giận chịu đựng, bởi vì, ta chết cũng sẽ không sửa!"

Đưa tay bắt lấy ngón tay đang chỉ loạn của nàng, hắn đầu hàng vỗ về nàng: "Được rồi được rồi, không có ai muốn thay đổi ngươi cả, ngươi chính là ngươi, chính là tiểu bảo bối của ta, đừng tức giận đừng tức giận, giận làm hại thân thể ta sẽ đau lòng."

"Ngươi thật sự hiểu rồi sao? Không phải trốn đi cười trộm chứ?" Bối Bối có điểm châm chọc hỏi ngược lại.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.