“Ào” một tiếng, trên mặt hồ lạnh như băng nổi lên bọt nước, Cô Ngự Hàn ôm Huyên Trữ ngoi lên khỏi mặt hồ, hào quang màu đỏ bao phủ hai người, trong chốc lát, hồng quang đã lướt nhanh đến bên thành cầu.
Mọi người nhao nhao xúm lại để quan sát tình hình, khiến cho Cô Ngự Hàn giận dữ: “Đừng có vây quanh đây!” Huyên Trữ đang rất suy yếu, cần không gian để hít thở.
Mày kiếm cùng khuôn mặt của hắn nhăn chặt lại, nếp nhăn gần như xếp thành hình một ngọn núi nhỏ. Đưa tay vỗ vỗ khuôn mặt Huyên Trữ, hắn vô cùng lo lắng: “Huyên Trữ, tỉnh tỉnh, Huyên Trữ…”
Huyên Trữ chỉ cảm thấy mình như đang bị đóng băng, nàng run rẩy vì lạnh, hàm răng liên tục va vào nhau, nàng cũng muốn mở miệng đáp lại Vương huynh, thế nhưng lực bất tòng tâm, chỉ có thể phát ra những âm thanh mơ hồ, đứt quãng: “Lạnh, lạnh, cứu…. Lạnh… Vương… Huynh… Lạnh…”
Nhìn khuôn mặt muội muội không có chút huyết sắc nào, Cô Ngự Hàn vừa vội vàng vừa tức giận, hắn quay đầu, hét lớn: “Tô Bối Bối ở đâu?”
Đám người lập tức dạt ra tạo thành một con đường, Tô Bối Bối đứng trước mặt hắn, đôi mắt vô hồn không giống như thường ngày, sắc mặt không còn chút huyết sắc nào, tái nhợt không thua gì Huyên Trữ lúc này.
Trong gió tuyết, váy áo của nàng trắng toát bay toán loạn, giống như vẻ mặt nàng giờ phút này, mờ mịt, hoảng hốt, trống rỗng…
Cho dù linh hồn gần như đã bay đến tận bên ngoài vũ trụ, nhưng Bối Bối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xa-vuong-tuyen-hau/2002544/quyen-2-chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.