Cô Ngự Hàn buồn bã quay lại khách điếm, nhưng không nhìn thấy người đáng nhẽ nên có mặt ở đây lúc này, hắn túm lấy tiểu nhị hỏi: “Bối Bối đã trở về chưa?”
“A? Sao, Bối Bối công tử đã quay lại đây rồi, sau đó lại chạy ra ngoài tìm Tiểu Ngoan.” Tiểu nhị có chút khó hiểu nhìn Cô Ngự Hàn một chút, tại sao hôm nay luôn có người tới hỏi người nào đó đi cùng hắn đã quay về hay chưa.
Cô Ngự Hàn quay đầu quan sát sắc trời bên ngoài đang tối dần, khuôn mặt tuấn tú hơi biến sắc, buông ra tiểu nhị nhanh chóng lao ra ngoài, tốc độ nhanh đến mức làm cho tiểu nhị chỉ như nhìn thấy một cơn gió đang lướt qua.
Tiểu nhị lắc đầu, cầm theo bình trà nóng tiếp tục tiếp đãi khách nhân.
…
Dựa vào trí nhớ tuyệt đỉnh của mình, Cô Ngự Hàn nhanh chóng tìm được chỗ ban ngày chơi ném vòng, tuy nhiên, nơi đó cũng đã trống không, không tìm thấy nổi một bóng người.
Hắn có chút hoảng sợ, Bối Bối đi đâu rồi?
Hắn tìm kiếm dọc theo đường đi, thân ảnh của hắn mờ mịt, sắc trời dần dần trở nên mơ hồ.
“Bối Bối, Tiểu Bối Bối…” Hắn đi đi lại lại tìm kiếm chung quanh đầu đường, cao giọng kêu gọi.
Tuy nhiên, hắn gần như tìm kiếm toàn bộ đường phố, cũng không thấy nàng, ngay cả tên Tiểu Ngoan kia cũng không thấy bóng dáng đâu.
Mày kiếm của hắn nhíu lại, chẳng lẽ tên Tiểu Ngoan kia đã bắt nàng đi theo?
Chết tiệt, hắn không nên để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xa-vuong-tuyen-hau/2002495/quyen-2-chuong-131.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.