Bối Bối chậm rãi mở mắt, hơi đờ đẫn nhìn lũ hoa trướng mạn trên đỉnh đầu.
“Nơi này là chỗ nào vậy?” Nàng không khỏi lầm bầm hỏi.
“Nơi này là chỗ ngươi nằm dưỡng thương.” Nhất đạo hài hước thanh âm tại bên tai nàng vang lên, nàng nhất thời sững sờ, sau đó quay đầu nhìn, chỉ thấy khuôn mặt tuấn tú của Cô Ngự Hàn ở gần ngay trong gang tấc!
Hốc mắt nàng có chút đỏ lên, nàng nhớ lại, bọn họ đều bị đả thương, sau đó… Nàng nghe lời trưởng lão, cử một đao đâm vào giữa ngực của mình, một khắc đau như thấu xương, một khắc cảm giác từ từ lâm vào tử vong, khiến nàng nhịn không được đưa tay che lại chỗ bị đâm trên ngực, thoáng run lên: “Cô Ngự Hàn…”
Thanh âm nghẹn ngào, không biết là vì bọn họ còn sống sót sau tai nạn, hay vì tất cả quãng thời gian đau khổ vừa qua.
Hắn cảm giác được tâm tình sợ hãi phức tạp của nàng, dùng lực, tay ôm thắt lưng của nàng càng siết chặt hơn, hắn tiếng nói ám ách: “Tiểu Bối Bối, sau này không cho phép làm cho ta sợ hãi như vậy nữa, ngươi như thế nào có thể… như thế nào có thể cầm đao đâm vào chính bản thân mình, như thế nào có thể… không bao giờ … nữa được phép làm như vậy, ngươi sẽ hù chết ta!”
Nhớ lại chớp mắt nàng cầm đao đâm thẳng vào tim của mình, cổ họng hắn thít chặt lại, cơ hồ không thể phát ra tiếng nói nữa.
Bối Bối dùng sức ôm chặt lại hắn, hốc mắt có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xa-vuong-tuyen-hau/2002471/quyen-2-chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.