Chương trước
Chương sau
Cô Ngự Hàn bạc môi đặt ở chiếc cằm hoạt nộn của nàng, nhẹ nhàng hôn hôn.

Giữa thanh thiên bạch nhật, Bối Bối không được tự nhiên đưa tay hung hăng đẩy hắn ra, ánh mắt chột dạ tả hữu chung quanh nhìn một chút, thấy không có ai, mới âm thầm thở ra một hơi: “Cô Ngự Hàn, ngươi không phải muốn đi ra ngoài săn diễm sao? Như thế nào còn không đi?”

Hắn mau cút đi a, theo hắn cùng chung một chỗ, thanh danh của nàng chỉ còn là phân rác, nàng muốn một mình trốn đi cho xong.

“Tiểu Bối Bối, ngươi đây là đang đuổi ta đi tìm nữ nhân khác sao?” Khuôn mặt tuấn tú của hắn nhẹ nhàng rung lên, bạc môi đường nét lập tức banh thẳng, sắc mặt trở nên phi thường khoái, có loại dấu hiệu chuẩn bị phát tiết.

Bối Bối dè dặt nhìn hắn vào một cái liền thay đổi thần sắc, do dự suy tính xem nên đáp thế nào.

Nhưng vào lúc này, khóe mắt nàng đã thấy Thương Tuyệt Lệ hướng về bên này đi tới, xem ra nghiễm nhiên là tới tìm Cô Ngự Hàn, nàng đưa tay chỉ hướng hắn nói: “A, Thương Tuyệt Lệ tới, hình như có chuyện tìm ngươi!”

Cô Ngự Hàn quay đầu lại, con ngươi đen mị mị.

“Vương, thuộc hạ có tình huống hồi báo.” Thương Tuyệt Lệ cúi đầu, xem ra tựa hồ thật sự có cái chuyện trọng đại gì đó, nếu không hắn là sẽ không ở phía sau lại đây quấy rầy.

Nghe vậy, khuôn mặt tuấn tú của Cô Ngự Hàn thoáng chốc trở lên đứng đắn, rõ ràng nghiêm túc khiến Bối Bối tò mò thăm dò tới, qua lại hết nhìn hắn lại tới Thương Tuyệt Lệ: “Các ngươi cần bàn quốc gia đại sự sao?”

Bấm tay búng về phía cái mũi nhỏ của nàng, Cô Ngự Hàn thuận tay dùng ngón tay lại trượt thoáng sát mặt của nàng, nụ cười ngụ ý giảo hoạt: “Phải, chúng ta cần bàn quốc gia đại sự, ngươi muốn biết sao? Hay là muốn tham dự?”

Bối Bối lập tức lùi về phía sau một bước thật dài, rụt cổ lại, cười khan vài tiếng: “Quốc gia đại sự a, ha hả a… Vậy ngươi từ từ nói chuyện, từ từ nói chuyện, ta không trở ngại các ngươi.”

Vừa nói, nàng đã muốn đi, lại bị Cô Ngự Hàn nhanh tay tóm lại ôm lấy cổ nàng, con ngươi đen đồng dạng mang theo ác ý chi tiếu: “Như thế nào, ngươi không tham dự?”

“Ha hả a… Quốc gia đại sự ta đây là cái nhân vật nho nhỏ như thế nào đủ tư cách tham dự đây, ta sẽ ở một bên phất cờ hò reo giúp các ngươi cố gắng lên là tốt rồi a.” Bối Bối rất trắng trợn tìm đường trốn.

Nói giỡn, cái loại…này phiền muộn vu hồi chánh sự lòng vòng chỉ khiến cho đầu óc nàng muốn ngất đi, cái gì mà mưu kế! Cái gì mà quyền mưu a! xin lỗi, nàng rất lười, không muốn động đầu óc, cho nên… Cũng tẩu vi thượng sách.

Thương Tuyệt Lệ nhìn Bối Bối trên mặt mang rõ vẻ cao cao quải khởi viết rõ “sự không liên quan mình”, có điểm muốn bật cười, trước kia như thế nào không có phát hiện Bối Bối chỉ là một người mang vẻ mặt luôn khiến cho người khác cảm thấy nhẹ nhàng? Sau khi hắn giác ngộ hoàn toàn, Bối Bối tiểu thư như vậy kỳ thật cùng với Vương vừa khôn khéo lại vừa giảo hoạt ham chơi mười phần bất quá lại thích hợp nhất.

Mà tối trọng yếu là, tính tình của Vương, phương thức sủng trứ một nữ nhân cũng chỉ có Bối Bối tiểu thư tâm thần rất vững mới chịu được a, Vương kỳ thật… Có đôi khi rất hẹp hòi.

Thấy nàng chạy được thật là nhanh, thân ảnh nhỏ xinh rất nhanh sẽ biến vào hành lang gấp khúc, khóe môi Cô Ngự Hàn vung lên một nụ cười sủng nịch.

Quay đầu lại, con ngươi đen của hắn lưu chuyển lại sạch bóng: “Tuyệt Lệ, tra được thế nào?”

“Vương, thuộc hạ vừa mới nhận y quán truyền đến tin tức, nói huyện quan lại phái người đi y quán đòi lấy thuốc, phỏng đoán rất nhanh sẽ lại lần nữa gây án.”

Nghe vậy, Cô Ngự Hàn trầm ngâm thoáng cái, sau đó vung lên một nụ cười nhạt phong lưu phóng khoáng, tiêu sái vẫy vẫy ống tay áo: “Được rồi… Chúng ta hiện tại đi ra ngoài đi dạo một chút, thuận tiện thể nghiệm thoáng cái phong thổ dân tình nơi này.”

“A? Vương, chúng ta hiện tại không đi lo việc huyện quan một chuyến sao?” Thương Tuyệt Lệ có chút mơ hồ, đã biết hành động của huyện quan, theo lý thuyết cần phải lập tức hành động mới đúng.

Cô Ngự Hàn bí hiểm bình tĩnh nhìn Thương Tuyệt Lệ, khiến Thương Tuyệt Lệ da đầu tê dại, mới tà cười ra tiếng: “Tuyệt Lệ, nếu huyện quan thích mỹ nhân như vậy, Bổn Vương sẽ đưa mỹ nhân ngươi cho hắn a.”

“A?” Thương Tuyệt Lệ có chút ngơ ngác phản ứng không kịp, hắn là nam nhân a!

“Ngươi không phải có pháp thuật biến thân sao? Vậy biến thành một cái mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành của Bổn Vương…” Thanh âm cuối của hắn kéo thật sự dài, đuôi mắt mang tiếu cười xấu xa.

“Mỹ nhân xinh đẹp CỦA Bổn Vương.” Trong lúc sắc mặt Thương Tuyệt Lệ càng lúc càng tối đen, Cô Ngự Hàn chậm rãi nói hết câu.

Nghe được yêu cầu của Vương, Thương Tuyệt Lệ cả người căng thẳng, thần sắc có chút buồn bực, bắt hắn một đại nam nhân biến nữ nhân hời hợt không phải việc khó, nhưng là… Muốn học được tư thế nói chuyện bước đi của nữ nhân, còn muốn làm bộ người của Vương, khụ… Nữ nhân, hắn thật đúng là… Không muốn biến!

“Như thế nào, Tuyệt Lệ, ngươi không muốn giúp Bổn Vương phân ưu giải nạn sao?” Cô Ngự Hàn nhướng mày lên.

“Không, thuộc hạ tất nhiên vì Vương bất chấp gian nguy muôn lần chết không chối từ.” Thương Tuyệt Lệ kiên trì đem tấm lòng của mình cúi đầu lên tiếng.

“Vậy được rồi, biến thân theo Bổn Vương đi ra ngoài tản bộ đi dạo một lát, mỹ nhân.” Cô Ngự Hàn cười híp mắt nhìn Thương Tuyệt Lệ.

Bất đắc dĩ, Thương Tuyệt Lệ ngưng thần làm phép, chậm rãi, thân hình cao lớn của hắn vờn quanh bao quanh sương mù, công phu trong nháy mắt, nơi mới vừa rồi đứng là một võ tướng đã xuất hiện một vị đại gia khuê tú nũng nịu bế nguyệt tu hoa phong tình vạn chủng, yểu điệu thướt tha, đẹp đến nỗi khiến cho nhân thần hồn điên đảo.

“Vương, thuộc hạ biến thế nào, cái … bộ dáng này, có thể được sao?”Giai nhân xinh đẹp nói ra lời lại là giọng nói thanh âm của nam nhân, quả thực phá hư mỹ cảm.

“Rất tốt, mỹ nhân, đi thôi.” Cô Ngự Hàn đưa tay, ôm lấy bả vai Tuyệt Lệ mỹ nhân, phong lưu phóng khoáng đạt nhếch môi cười bước đi.

Bối Bối trốn ở chỗ rẽ nhìn lén kinh ngạc mở to hai mắt nhìn, oa tắc, cái…kia là Thương Tuyệt Lệ sao? Nếu như không phải thấy quá trình hắn biến thân, nàng hiện tại nhất định lao ra đem Cô Ngự Hàn ra xử, không chỉ có cho nàng ra rìa …, lại còn mang về một cái mỹ nhân kinh vi thiên địa như vậy đả kích nàng!

Đồng tử đen nhánh không ngừng xoay chuyển, trong tế bào không an phận ước chừng bắt đầu tác quái, nhìn bọn họ tuấn nam cùng mỹ nữ xinh đẹp đi ra ngoài, nàng chuyển thân lưng như một con mèo đi theo đi tới, không được, văn kiện quốc gia đại sự hình như rất tốt chơi, nàng tạm thời không phất cờ hò reo, muốn đi đấu tranh anh dũng!

Thương Tuyệt Lệ không được tự nhiên đi ở bên cạnh người Cô Ngự Hàn, thỉnh thoảng quay đầu nhìn bàn tay bạch ngọc trên vai, khóe miệng co quắp, Vương có phải cũng có thể nhập diễn quá mức hay không a!

Nói như thế nào hắn cũng đường đường là nam nhi bảy thước, hiện tại dĩ nhiên lại thành nữ tử mảnh mai dựa vào tại bên cạnh người nam nhân, hắn bóp cổ tay nha!

Càng làm cho hắn tức đến đến giậm chân chính là, Vương dĩ nhiên dọc theo đường đi lại càng không ngừng không nghiêm túc lấy tay nâng lên cằm của hắn, nghiễm nhiên một bộ dạng tình thánh phong lưu.

Bối Bối đi theo ở phía sau, đem nụ cười phong lưu của Cô Ngự Hàn thu hết vào đáy mắt, trong lòng nhịn không được một cái phát hỏa, thấy “Mỹ nhân” liền cười đến như vậy tươi tắn đẹp đẽ, thật không hổ là một tên xà háo sắc, nhìn thấy mỹ nữ liền bò lên đi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.