Nàng dừng bước lại, hoảng sợ vội nhìn bốn phía xung quanh, không một bóng người.
Trước khi nàng kịp đặt vấn đề nghi hoặc, trong mấy bụi hoa gần đó bỗng rung động mạnh, nàng cúi thấp đầu nhìn lại, ánh mắt hoảng sợ trợn to, một con cự xà màu hoa lục đang nhanh chóng bò về phía nàng rất nhanh.
“Oa a… Cứu mạng a!” Bối Bối chân mềm nhũn, nhưng cũng cố hết sức chạy thật nhanh, trời ạ, nàng như thế nào lại quên nơi này là xà giới, làm gì có người, chỉ toàn xà là xà.
“Tuôn rơi tuôn rơi…” Hoa lục đại xà từ bụi hoa bắt đầu phi nhanh về phía nàng, mắt thấy càng lúc càng tới gần Bối Bối.
Bối Bối sợ đến sắc mặt tái nhợt, hốc mắt nàng trong lúc hoảng sợ đã đỏ cả lên: “Cô Ngự Hàn, ngươi ở nơi nào? Cô Ngự Hàn… Ô ô ô… Mau tới cứu ta, ô ô ô…”
Tại sao nàng lúc nào cũng luôn luôn bị xà truy đuổi thế này, thật không may!
Chạy chạy chạy, bất chợt chân nào vấp vào một tảng đá nằm chắn ngang đường, thân thể không thể khống chế liền ngã chúi về phía trước.
Nàng tuyệt vọng kêu thét chói tai: “Cô Ngự Hàn…”
Tiếp theo, liền nặng nề ngã gục trên mặt đất, cự xà hoa lục tức thì đuổi theo, thân rắn lạnh như băng uyển chuyển quấn lấy nàng, khiến nàng sợ cứng cả người không thể động đậy được.
“Nôn…” Mùi vị gay mũi từ trên thân rắn phát ra, khiến Bối Bối nhịn không được muốn nôn.
Trừ Cô Ngự Hàn ra, nàng không chịu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xa-vuong-tuyen-hau/2002436/quyen-2-chuong-161.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.