Cô Ngự Hàn phát giác ra tiếng kêu của nàng có chút quái dị, vì vậy ngẩng đầu nhìn nàng, đúng lúc thấy ánh mắt của nàng lại đang thiểm hồng, hắn ngây ngẩn cả người.
Trong giờ khắc này, Bối Bối ánh mắt hồng quang chợt lóe, trong lòng nhiệt hỏa đồng thời dâng lên, lòng bàn tay ngưng tụ một cỗ lực lượng, theo tâm ý của nàng, hung hăng đẩy ra ngoài.
Cô Ngự Hàn còn chưa kịp phản ứng, liền bị lực lượng của nàng đẩy văng ra, mà Bối Bối đã đồng thời ngạnh sanh sanh bị dội ngược ngã ngồi xuống sàn nhà, chổng cả chân lên trời.
“Ôi, đau đau đau, đau người chết a!” Tiếng kêu rên của nàng lập tức cất lên.
“Thình thịch.” Cơ hồ là cùng lúc vang lên một tiếng rơi xuống đất, là tiếng động Cô Ngự Hàn té xuống mặt đất, khuôn mặt tuấn tú của hắn chợt nổi giận hổn hển, hung tợn nhìn chăm chú cái tiểu nữ nhân đang kêu trời gọi đất kia.
Chết tiệt, nàng dĩ nhiên lại phát ra năng lượng, còn công kích hắn!
“Đau quá đau quá đau quá…” Bối Bối ngồi ở dưới sàn nhà, đau đến nhe răng trợn mắt, cả khuôn mặt nhăn nhăn nhó nhó.
Thí thí [1] đau quá!
Ý? Hắn làm gì mà cũng ngã ngồi trên mặt đất thế kia? Bối Bối ăn đau xong liền nhanh chóng lưu ý đến Cô Ngự Hàn cũng đang ở tư thế ngã chổng vó, nàng trợn to ánh mắt, chớp chớp, xác định mỹ nam tử tao nhã đích thật là đã bị ngã sấp xuống!
“Cô Ngự Hàn… Ngươi ngươi ngươi, ngươi như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xa-vuong-tuyen-hau/2002413/quyen-3-chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.