Chương trước
Chương sau
Cô Ngự Hàn kéo nàng lại, ôm nàng đặt ngồi trên đùi, rất nghiêm túc nhìn nàng nói: “Tiểu Bối Bối, ngươi có còn nhớ lần đầu tiên ta nói muốn ngươi là Vương Hậu của ta là lúc nào không?”

Bối Bối mặc dù không rõ lắm tại sao đột nhiên hắn lại hỏi chuyện này, nàng nghi hoặc nhìn hắn một cái, sau đó mới cố gắng nhớ lại.

“Ừ… Hình như là sau lần đầu tiên chạy ra khỏi cung bị ngươi lôi về?”

Đôi mày kiếm của hắn nhíu lại, đem bạc môi dính lên đôi môi anh đào của nàng, đột nhiên cắn một cái.

“Ai…đau quá.” Bối Bối bị đau che miệng lại, hắn làm cái gì lại đi cắn nàng.

Cô Ngự Hàn nhéo má nàng nói: “Nàng đúng là nữ nhân không có lương tâm, là trước lúc đó, ngươi đúng là không hiểu lòng ta!”

“Lòng của ngươi? Vậy ngươi nói cho ta biết lòng của ngươi là cái gì a, ngươi không nói ta như thế nào biết?” Bối Bối chuyển chuyển đôi tròng mắt đen huyền, sau đó rất là hào hứng nhìn chăm chú vào hắn.

Đáy mắt của nàng, lóe ra hai điểm tinh quang, phảng phất có thể nhìn xuyên thấu hắn, Cô Ngự Hàn lần đầu tiên có cảm giác như vậy, không tự nhiên tránh đi ánh mắt của nàng.

“Khụ… Ngươi biết là được.” Hắn thô thanh ho nhẹ, nữ nhân này nhất định là cố ý, hắn mới không cần nói với nàng những lời đó, nàng cũng đã bao giờ nói với hắn đâu.

“Ta không biết, ngươi phải nói a.” Bối Bối không hề chớp mắt ép sát vào tầm mắt của hắn, nhất định không chịu buông tha cho ánh mắt của hắn.

Tránh không khỏi, Cô Ngự Hàn có điểm thẹn quá thành giận, đem nàng đặt sang một bên, sau đó mãnh liệt đứng lên, che dấu khuôn mặt đỏ bừng của bản thân: “Ngươi biết!”

“Ta không biết!” Bối Bối rất bướng bỉnh, dứt khoát cũng đứng lên, đi vòng đến trước mặt của hắn, lại ngạc nhiên phát hiện khuôn mặt luôn trước sau như một đầy vẻ kiêu ngạo của hắn lúc này tự hồ … đỏ???

Nàng ha ha bật cười: “Cô Ngự Hàn, ta không biết!”

Lại cường điệu thêm một lần nữa, nàng vô tội đưa ánh mắt dò xét hắn.

“Nữ nhân chết tiệt này, ngươi rõ ràng cũng biết!” Cô Ngự Hàn quẫn cực nên phát cáu, hắn cúi đầu hung hăng hôn lên môi của nàng, rất dùng sức hấp hút một phen rồi lại giống như phải bỏng mà đầy nàng ra.

Bối Bối nhẹ nhàng thở gấp, hai má bởi vì nụ hôn của hắn mà ửng hồng.

Trừng mắt nhìn, nàng cố gắng trấn định trái tim đang đập tán loạn của mình, như trước không chịu buông tha mà nhìn thẳng vào hắn, thanh thanh nói: “Cô Ngự Hàn, ta không biết, không hiểu, không rõ!”

“Ngươi… Ngươi biết, ngươi biết, ngươi hiểu.” Cô Ngự Hàn quẫn bách hùng hổ tiến lên khiến nàng phải liên tiếp lùi lại, sau đó đột nhiên chạy thẳng ra ngoài.

Hắn vừa chạy vừa nhịn không được thở dài, từ lúc nào hắn lại giống như chuột chạy trốn vào đồng hoang thế này! Tất cả là tại tiểu nữ nhân kia!

“Cô Ngự Hàn, này này, ai cho ngươi chạy, ngươi còn chưa trả lời vấn đề của ta đó, Cô Ngự Hàn …” Bối Bối chạy đuổi theo, bên đuổi bên chạy, nụ cười thật tươi trên môi như một đóa hoa nở rộ, nếu như mắt nàng không nhìn sai, nàng nhìn thấy đến cổ của hắn cũng đỏ lên rồi, a a a …

Một trước một sau bước đi thật nhanh như chạy trên hành lang, kèm theo sự ồn ào của Bối Bối, hỗn loạn cùng với những lời lẩm bẩm phiền muộn của Cô Ngự Hàn.

Hắn quay đầu lại, thấy tiểu nữ nhân kia cứ nhất định đuổi theo không chịu buông tha cho mình, hơn nữa, càng làm cho người ta tức chết đó là, trên mặt của nàng còn mang theo nụ cười xấu xa. Nguyên bản phải là hắn mới đúng, hiện tại thế nhưng lại đảo lộn!

Tuấn mục chợt lóe, hắn đứng lại, mục quang càng ngày càng tà khí, sau đó, cả người hắn tản mát ra một đạo hồng quang, trong nháy mắt công phu, một con đại hồng xà liền hiện ra trên hành lang, ánh mắt nhìn chằm chằm chăm chú về phía trước.

Đột nhiên biến thành xà, tim Bối Bối thoáng đập binh binh mấy cái, nhanh chóng dừng gấp lại, muốn chết, cái tên thối nam nhân này, dĩ nhiên đang giữa lúc ban ngày ban mặt trước mắt nàng lại … biến thành xà!

Mặc dù, trước kia hắn đã ở trước mặt nàng biến thành xà rất nhiều lần, nhưng là mỗi lần đều là lúc bọn họ hoan ái, nàng quay đầu nhìn xung quanh, tâm tình càng thêm hoảng hốt, hiện tại không phải quá mức thanh tĩnh sao!

Đồ tiểu nhân gian trá…

Bối Bối đứng ở tại chỗ, phẫn nộ xoẹt xoẹt trợn mắt nhìn con đại hồng xà kia. Không thấy quá sợ hãi, chỉ là … cũng còn chưa có đủ dũng khí để chủ động đến gần a.

“Cô Ngự Hàn, ngươi cái tên gia hỏa không biết xấu hổ này, dĩ nhiên dám biến thành xà để trốn tránh, ta khinh bỉ ngươi một trăm lần, nhanh một chút biến trở về cho ta!” Nàng nũng nịu kháng nghị.

Cự hồng xà lắc đầu, hai lỗ mũi phun khí kiêu ngạo, rất cá tính hất đầu ngẩng lên, phun khí lên trời, một bộ ngạo mạn không thèm phản ứng với lời nói của nàng.

“Ai nha, ngươi còn phun khí hả, có thể biến thành xà thì rất giỏi sao?” Bối Bối chống nạnh, bàn tay mềm chỉ về hướng con đại xà ngạo mạn đang không để nàng vào mắt kia.

Nét mặt của con xà kia mang theo sự vui vẻ mãnh liệt, hắn lắc lắc cái đuôi, cuốn thân vào một cây cột trên hành lang, nhẹ nhàng quấn lên, đầu rắn ngó về khuôn mặt của nàng, lắc lắc đầu, sau đó ngửa mặt lên trời phun khí, càng thêm ngạo mạn!

Bối Bối bị khinh thị tới mức phát cáu, nàng “đăng đăng đăng” hai ba bước tới gần đại hồng xà, ngẩng cổ, ngón tay điểm về phía đầu rắn của hắn: “Ngươi nói chuyện cho ta, đừng tưởng rằng không nói lời nào thì có thể coi như câm điếc.”

Cô Ngự Hàn lùi đầu rắn về, không cho tay nàng tái chỉ vào đầu hắn, quay đầu hướng tới một bên, không để ý tới nàng!

Bối Bối không cam lòng cố vươn dài cánh tay, lại chỉ vào đầu hắn, rất dùng sức dí dí vài cái, giương giọng: “Nói chuyện!”

“Hừ.” Cự hồng xà rốt cục phát ra âm thanh, cũng chỉ đơn độc một âm phun khí, sau đó xà nhãn liếc nàng thoáng cái, cúi hạ đầu rắn đến trước ngực nàng nàng, để cho tay nàng dí dí lên đầu.

“Ai nha, ngươi nhất định không nói lời nào có phải hay không?” Bối Bối vẫn tiếp tục nói, bất giác thanh âm nhiễm thượng một tia mỉm cười.

Bởi vì, hắn cúi thấp đầu xuống, bộ dáng nhìn giống như rất ủy khuất na, a…

Trên mặt nàng dạng khai một nụ cười, đưa tay vỗ vỗ đầu rắn của hắn, không ngờ, hắn lại đột nhiên mở miệng ra, đem tay của nàng hàm ngậm vào trong miệng.

“A…” Bối Bối cũng bị giật mình cả kinh, mắt thấy tay của mình bị miệng xà hàm trụ, nàng nhịn không được có chút khẩn trương.

Dè dặt nuốt nuốt nước miếng, nàng gắt gao chìn chăm chú vào cặp mắt của đại xà, mục quang toát ra một tia sợ hãi.

Đôi mắt của cự xà nhìn thấy sự sợ hãi theo bản năng của nàng, tinh nghịch chớp chớp vài cái, quang mang đầy vẻ đùa cợt tà khí trong đó đã thành công trấn an trái tim đập loạn sợ hãi của nàng.

Nàng muốn rút tay về, lại bị miệng xà ngậm chặt không tha, chỉ chốc lát sau, cảm giác mấy đầu ngón tay mẫn cảm của mình bị từng đợt từng đợt liếm qua, xúc cảm thật nóng khiến nàng thoáng chốc thở gấp.

Thiên a, cái tên đại xà này đang khiêu khích nàng!

“Cô Ngự Hàn, ngươi thả tay của ta ra.” Bối Bối sảo sảo dùng lực, lần này thành công thu hồi tay lại, tuy nhiên, hành động tiếp theo của hắn khiến cho nàng vừa sợ vừa khí thở hổn hển.

Đầu rắn duỗi ra, động tác rất nhanh lủi vào giữa hai chân của nàng, chưa đợi nàng phản ứng liền mở rộng hai chân nàng, đi lên …

“Cô Ngự Hàn!” Bối Bối nhịn không được thét chói tai, quá … gần rồi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.