Chương trước
Chương sau
Sôi trào trên mặt nước, dần dần dịu xuống.

Bối Bối tê dại ngay cả tiếng thét chói tai cũng vô lực, nàng thở hổn hển cầu xin tha thứ:“Cô Ngự Hàn, dừng lại.”

Nhưng mà, hắn lại còn không buông tha nàng, ở trong cơ thể nàng phi nhanh, một chút cũng không tính dừng lại.

“Cô Ngự Hàn......” Nàng chịu đựng trong vô tận lại ra tiếng.

Khuôn mặt tuấn tú của hắn nhuộm ửng hồng lên, đôi mắt anh tuấn tà khí nheo lại: “Nói cho ta biết trước, còn muốn kéo dài thời gian hồi cung nữa không, còn không tuân thủ chữ “tín” nữa không?”

Đang hỏi, hắn lại là dùng sức va chạm một cái, làm cho nàng thiếu chút nữa ngất xỉu đi.

“Sẽ không sẽ không, ta sẽ tuân thủ chữ “tín”, phi thường tuân thủ lời hứa.” Tiếng nói của Bối Bối mềm nhẹ như vỡ tan, hiện tại chỉ cần hắn dừng lại, cái gì nàng cũng đều nghe hắn.

“Thật sự sẽ không?” Hắn lại hỏi một lần, động tác vẫn như trước không ngừng lại.

“Ừ......” Bối Bối gật đầu như tỏi.

Thấy nàng chuyển sang ngoan ngoãn, khuôn mặt anh tuấn của hắn hé ra một chút ý cười, chậm rãi dừng tra tấn đối với nàng, lại vẫn là không chịu rời khỏi nàng, nhìn thấy nàng nhuyễn đến không được nữa, hắn tuyệt không cảm thấy áy náy, hừ nhẹ, xem nàng về sau còn muốn không ngoan ngoãn nữa không!

Bối Bối vô lực được Cô Ngự Hàn ôm trong lòng, ngay cả hô hấp cũng suy yếu, hắn tinh tế hôn lên cánh môi hồng nhuận của nàng, vẫn như cũ lưu luyến không thôi, tay cũng không ngừng di chuyển trên người nàng.

Tay nàng ngăn hắn lại làm loạn, đôi mắt sáng nheo lại, liếc hắn một cái, hờn dỗi:“Đừng...... Đừng đến nữa, lại đến ta liền té xỉu cho chàng xem.”

“A...... Không có gì, cho dù nàng xỉu, ta cũng có thể tự mình tận hưởng khoái lạc.” Cô Ngự Hàn cúi đầu bật cười, rước lấy đến cái nhìn xem thường của nàng.

“Ta lặp lại lần nữa, không cho phép lại đến, bằng không...... về sau chàng đừng mơ tưởng gặp mặt ta.” Nàng véo véo mặt hắn, hét lên, da thịt nam nhân cũng trắng mịn như vậy, yêu nghiệt!

Cô Ngự Hàn nhìn thấy ánh mắt “khiển trách” của nàng một cách rõ ràng, hắn cắn cắn phiến môi của nàng:“Tiểu Bối Bối, nàng đang mắng ta sao?”

“Ta nào dám a, Đại vương tôn quý quyền khuynh hướng dã[1]!” Bối Bối vừa nịnh nọt lại vừa nói móc, tai hắn nghe được, chỉ hóa thành một lời mềm mại ngọt ngào gãi ngứa màng tai của hắn, làm cho hắn khẽ cười không thôi.

“Tiểu Bối Bối, ta quyền khuynh hướng dã còn không phải nàng quyền khuynh hướng dã à, của ta không phải là của nàng sao?” Hắn hôn vành tai của nàng.

Nghe được lời nói của hắn, Bối Bối nghiêng đầu, nheo nheo mắt, đáy mắt có tia sáng giảo hoạt:“Tục ngữ nói, nam nhân thông qua bá quyền đến chinh phục thế giới, nữ nhân chỉ cần chinh phục nam nhân là có thể khống chế thế giới, a...... Nếu của chàng chính là của ta, ta đây chẳng phải là thành nữ Vương của nước này?”

Thanh âm nhẹ nhàng mềm mại của nàng, môi anh đào khẽ nhếch, tiếng nói mềm mại du dương có chút biếng nhác, hai má hồng nhạt mang một chút mơ màng, sợi tóc mềm mại buông xuống rơi nhẹ trên nơi tròn trịa màu hồng nhạt, tư thái vừa duyên dáng lại vừa quyến rũ, làm cho hắn mềm lòng.

Dàng vẻ yêu kiều của ai đó đang khiêu khích tình cảm trong lòng hắn, lúc này, cho dù nàng muốn trăng sáng trên trời, hắn cũng sẽ đánh lên thiên đình buộc Hằng Nga giao nguyệt cung.

Chậc, hiện tại hắn rốt cục hiểu được cái gọi là yêu giang sơn lại càng yêu mĩ nhân, giờ phút này hắn muốn khuynh tẫn thiên hạ[2] chỉ để giành được mị hoặc kiều thái[3] như vậy.

Đôi mắt anh tuấn của hắn như khiêu khích, ánh mắt lại giống như vui đùa lại giống như thật, hắn hôn khóe môi của nàng, tiếng nói quyến rũ mê người:“Nha? Tiểu Bối Bối của ta muốn làm nữ Vương? Tốt lắm, ta liền chinh phục thế giới để cho Tiểu Bối Bối của ta làm nữ Vương!”

Nàng cười hì hì kéo kéo mái tóc đen như mực của hắn:“A...... Ta có vẻ muốn làm sâu gạo, chàng sẽ không để ý mà chăm sóc ta?”

Câu trả lời của hắn là một nụ hôn sâu đầy lửa nồng nàn:“Một chút cũng không để ý!”

......

Bóng hai người chậm rãi từ trong rừng cây đi ra, không, chính xác phải nói là một thân ảnh đi, một người khác là đang được bế.

Bối Bối cả người mềm nhũn được ôm trong lòng của Cô Ngự Hàn, mệt mỏi muốn ngủ nói:“Cô Ngự Hàn, ta muốn cùng Khả Y ngồi chung một chiếc xe ngựa, chàng cưỡi ngựa đi.”

“Đem ta ăn sạch sẽ liền đá sang một bên? Tiểu Bối Bối, nàng càng ngày càng hiểu được như thế nào trốn tránh nợ phong lưu, hử?” Cô Ngự Hàn hạ mắt dò xét liếc nàng một cái, giống như oán giống như trách, rất ủy khuất lên án.

“A...... Sao không nói chàng càng ngày càng hiểu được đuổi theo đòi nợ phong lưu!” Bối Bối phản bác lời nói của hắn, giữa hai chân mày, vừa hờn dỗi vừa không đáng tiếc.

Hắn ra vẻ không thể nề hà nhún nhún vai:“Không có biện pháp a, ai bảo chủ nợ phong lưu của ta trốn, cho nên ta chỉ có thể học giỏi kỹ xảo đuổi bắt, mới có thể bảo hộ ta vì quyền lợi của người bị hại mà đòi nợ phong lưu.”

“Chàng bị hại? Chàng còn có thể nói ra miệng, ta lười dong dài cùng với chàng, nam nhân đảo lộn thị phi đen trắng, tóm lại ta muốn cùng Khả Y ngồi chung một chiếc xe ngựa, chàng sang một bên hóng mát đi.” Nàng bĩu môi.

“Nàng bảo ta sang một bên hóng mát?”Mặt Cô Ngự Hàn lập tức mang nét tà mị, hơi thở nguy hiểm phun đến trên mặt của nàng, nóng rực dị thường.

Thấy vẻ mặt của hắn không ổn, Bối Bối lập tức “kiến phong sử đà[4]”

Liên tục cười làm lành:“Ha ha......Lỡ lời, lỡ lời, kỳ thật, ta là muốn nhìn tư thế oai hùng của chàng trên lưng ngựa, vẻ tiêu sái không kém phần anh tuấn của chàng như vậy lại ở trong xe ngựa thật sự là lãng phí khí phách hiên ngang, nếu chàng cưỡi ngựa Tiểu Bạch Mã của ta, nhất định là tư thế oai hùng, tuấn mỹ bất phàm, nhiều người mê a!”

Hắn trầm ngâm một chút, nghiêng đầu liếc nàng, con ngươi đen mang một tia nghi hoặc, một tia nóng lòng muốn thử:“Nàng cảm thấy như vậy thật sự thực mê người sao?”

Bối Bối gật đầu thật mạnh:“Đương nhiên!”

Vì sao nàng cảm thấy nam nhân này lúc này giống như bộ dáng ngây thơ rất dễ lừa?

“Vậy được rồi, ta liền cưỡi ngựa ở bên cạnh xe ngựa của nàng, nàng phải thường xuyên đưa đầu ra xem ta biết không?”

Nghe vậy, Bối Bối thiếu chút còn không bị sặc, nam nhân này như thế nào đột nhiên trở nên dễ thương lượng như vậy? Chẳng lẽ thật sự thay đổi rồi?

“Được, không cần chàng nói ta cũng sẽ thường thường nhịn không được nhìn lén chàng, dù sao chàng là tuyệt thế thoát tục mỹ nam tử như vậy, không liếc xem không được.” Bối Bối cười khẽ nháy mắt mấy cái với hắn, vỗ vỗ ngực ra dáng cam đoan nàng sẽ lúc nào cũng chú ý đến hắn.

Những việc nàng làm được đáp lại bằng cái gật đầu hài lòng của hắn.

......

Trở lại đại bản doanh, Bối Bối lại thấy băng bó trên cổ Khả Y, bọn thị vệ khác bị thương vài người, nàng chấn động, vội vàng nhảy xuống khỏi cái ôm Cô Ngự Hàn chạy nhanh qua.

“Khả Y, Tuyệt Lệ, các ngươi...... Đã xảy ra chuyện gì?” Ánh mắt sốt ruột của nàng đánh giá cổ của Khả Y, muốn đưa tay chạm vào, lại rút về.

“Vừa rồi có sơn tặc, nhưng mà đều đã giải quyết xong.” Thương Tuyệt Lệ đi tới nói với Cô Ngự Hàn.

___

[1] Quyền khuynh hướng dã: nắm quyền lực dân chúng lẫn triều đình

[2] Khuynh tẫn thiên hạ: điên đảo hết thiên hạ

[3] Kiều thái: dáng vẻ yêu kiều mê người

[4] Kiến phong sử đà:

gió chiều nào xuôi chiều ấy
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.