Đi trên đoạn hành lang 9 ngã rẽ 18 chỗ ngoặt, mắt của Bối Bối bị che lại, Cô Ngự Hàn đi sát phía sau nàng, chỉ hướng cho nàng đi tới.
“Đến đây, Tiểu Bối Bối, rẽ sang trái đi, đi chậm một chút, không vội......” Giọng nói của Cô Ngự Hàn dịu dàng vang lên ở bên tai của nàng, phả ra rất nhiều nhiệt khí.
“Cô Ngự Hàn, cuối cùng chàng muốn cho ta xem có cái gì kinh hỉ vậy?”
Giọng của Bối Bối mang theo một tia hờn dỗi, không an phận đưa tay lên mắt, muốn tách tay của hắn ra.
“Tiểu Bối Bối, còn chưa tới, gấp như vậy sẽ không có kinh hỉ nga.” Hai tay Cô Ngự Hàn vẫn vững vàng như cũ che lấy đôi mắt của nàng, trừng phạt cắn vành tai trắng noãn của nàng.
“Ai, đau.” Bối Bối nghiêng đầu tránh, cố ý la rất lớn.
“A...... Ngoan, cũng sắp đến rồi.”
Nhưng vào lúc này, một cung nữ sắc mắt kích động đã chạy tới.
Cô Ngự Hàn không vui, gương mắt tuấn tú căng cứng lại:“Bổn vương không phải căn dặn bất cứ kẻ nào cũng không được phép quấy rầy sao?”
Cung nữ nơm nớp lo sợ bẩm báo:“Vương, là Thương hộ vệ hắn...... Hắn xông vào đây.”
“Cái gì? Thương Tuyệt Lệ [Thương hộ vệ] xông vào?” Dường như Bối Bối và Cô Ngự Hàn đồng thời kinh ngạc lên tiếng.
Bối Bối kinh sợ ngạc nhiên, liền quên đi bọn họ đang tìm kinh hỉ, đưa tay nắm lấy tay của Cô Ngự Hàn kéo xuống, đôi mắt tức thời liền nhìn thấy ánh sáng.
Cô Ngự Hàn không còn cách nào đành búng trán của nàng, giọng nhẹ nhàng quở trách:“Thật là một nữ nhân không hiểu quy tắc trò chơi.”
Bối Bối thè lưỡi.
Cô Ngự Hàn hỏi ngược lại cung nữ:“Nói rõ ràng cuối cùng là xảy ra chuyện gì?”
“Vâng...... Vâng, Thương hộ vệ không để ý đến thị vệ ngăn cản liền vọt vào đến, nói muốn tìm Bối Bối tiểu thư.” Ánh mắt của cung nữ nhìn chăm chú vào Bối Bối.
“Tìm ta?” Bối Bối kinh ngạc một chút, lập tức nhớ tới cái gì, nàng vội vàng kéo lấy ống tay áo của Cô Ngự Hàn.
“Cô Ngự Hàn, có thể là Khả Y đã xảy ra chuyện, chúng ta mau đi xem một chút.”
Nàng liền lôi kéo hắn đi ra ngoài, mày kiếm của hắn hơi nhíu lại, rơi vào thế bị động bị nàng kéo đi, đôi mắt đen sâu thẳm không thấy đáy, nét mặt đăm chiêu.
Khi bọn hắn đi vào tiền điện, Thương Tuyệt Lệ lập tức chạy lại nghênh đón, đôi mắt nhìn thẳng vào Bối Bối, ngay cả hành lễ cũng đều quên mất.
“Bối Bối tiểu thư, mời người cùng thuộc hạ đi ra ngoài một chuyến.”
“Có phải Khả Y ra chuyện gì đúng không?” Bối Bối theo bản năng liền vội hỏi.
Miệng Thương Tuyệt Lệ lặp tức cắn chặt, đấu tranh một hồi, mới gật đầu một cách cứng ngắc.
“Mau dẫn ta đi......” Bối Bối vừa mới muốn chạy, lại bị Cô Ngự Hàn nhanh chóng giữ chặt lại không thể động đậy.
“Cô Ngự Hàn, chàng mau thả ta ra, bây giờ ta nhất định phải đi ra ngoài, chàng đừng mong lại ngăn cản ta, không cho ta gặp Khả Y!” Bối Bối sốt ruột, giọng nói bất giác tăng mạnh thêm, ánh mắt hỗn loạn quật cường không chịu lùi bước.
Đối với quật cường của nàng, Cô Ngự Hàn mím chặt bạc môi, giữ chặt động tác của nàng không hề buông lỏng, chỉ có ánh mắt lạnh lùng quét về hướng Thương Tuyệt Lệ, mặt mày sa sầm xuống:“Tuyệt Lệ, nói rõ ràng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Thương Tuyệt Lệ âm thầm cắn răng, thân thể bởi vì nhớ lại mà căng thẳng phẫn nộ:“Là tiểu Hầu gia thiếu chút nữa vô lễ với Hà cô nương.”
“Cái gì?xx xoa xoa con bà nó, rốt cuộc là ai ăn gan hùng mật báo, ngay cả tỷ muội tốt của ta cũng dám động!” Bối Bối lập tức tức giận đến đầu phun ra khói.
Nàng thật dùng sức kéo tay Cô Ngự Hàn một chút, tức giận đến nói lời không chuẩn mực mà chất vấn:“Tiểu Hầu gia gì? Chàng nói rõ ràng cho ta, có phải chàng cho phép hay không, bằng không cái quỷ gì tiểu Hầu gia kia làm sao dám động đến Khả Y, chàng nó đi!”
Thấy nàng không phân biệt trắng đen phải trái như vậy liền trách cứ hắn một trận, mày kiếm của Cô Ngự Hàn nhíu lại thật chặt, giọng nói trầm tĩnh không vui:“Ở trong lòng của nàng, ta là người ti bỉ hạ lưu như vậy sao? Lại cho phép thủ hạ làm ra chuyện này?”
Mắt thấy bầu không khí bất thường, Thương Tuyệt Lệ nóng lòng đến độ cũng bất chấp cấp bậc lễ nghĩa liền chen vào nói:“Bối Bối tiểu thư, bây giờ Khả Y muốn gặp ngươi.”
“Được, ta lập tức đi.” Chân của Bối Bối mới bước về phía trước, lại bị Cô Ngự Hàn kéo trở về.
“Chàng đang làm gì vậy? Mau buông tay, bây giờ không phải là lúc cãi vã truy cứu, chúng ta đi thăm Khả Y đi.” Bối Bối đưa tay phủi bàn tay to trên bả vai, dùng sức gỡ ra, lại không biết làm sao cũng gỡ không ra.
Khuôn mặt tuấn tú của Cô Ngự Hàn trầm xuống, đứt khoát dùng sức bao lấy nàng giữ chặt trong lòng, giọng nói cứng rắn:“Nàng không được phép đi.”
“Vì sao?” Bối Bối dường như muốn thét chói tai, đến lúc này hắn còn muốn cấm túc nàng! Thương Tuyệt Lệ nhìn thấy vẻ mặt ép buộc của Vương, nhịn không được cũng cứng mặt lại, hắn nhìn thẳng vào Vương, không thể lượng thứ cho cử chỉ bây giờ của Vương.
“Buông buông......” Bối Bối ra sức giãy dụa, ánh mắt bắt đầu nảy lên một tia phẫn nộ.
Cô Ngự Hàn ôm chặt nàng, dường như muốn làm cho vòng eo mảnh mai của nàng dứt ra, khuôn mặt tuấn tú của hắn u ám, sâu trong đôi mắt nhiễm một tia lanh lẽo cương quyết.
“Tiểu Bối Bối, bình tĩnh chút đi, ta sẽ đi thăm nàng ta.” Hắn thử thương lượng.
“Không cần, ta muốn tự mình đi thăm Khả Y!” Bối Bối không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt.
Bạc môi của Cô Ngự Hàn khẽ run, sau mấy lần áp chế, hắn dứt khoát vận khí trên đầu ngón tay, điểm lên bả vai của nàng, tức khắc, nàng liền cứng ngắc không thể nhúc nhích.
“Vương.” Thương Tuyệt Lệ nhịn không được mở miệng, giọng nói không cách nào đồng ý với hành động đó được.
“Cô Ngự Hàn, chàng......” Bối Bối mới muốn mắng, Cô Ngự Hàn lại điểm một chút lên huyệt đạo trên người nàng, nàng lập tức không thể phát ra âm thanh.
Sau đó, hắn nhìn sâu vào mắt của nàng, ánh mắt tuyệt đối bá đạo cuồn cuộn, hắn ngồi xuống, ôm lấy nàng thả lên chiếc ghế quý phi ngay bên cạnh.
Hắn cúi người gần sát nàng, không chú ý đến ánh mắt phẫn nộ của nàng, dịu dàng hôn lên trán của nàng, sau đó vẫy tay bảo cung nữ chăm sóc cho nàng, liền xoay người rời đi.
“Tuyệt Lệ, ngươi đi theo ta.” Hắn bỏ xuống một câu, ngữ khí mang theo cương quyết không tha thứ.
Thương Tuyệt Lệ nhìn Bối Bối, thất vọng nắm tay lại, cuối cùng chỉ có thể đi theo Cô Ngự Hàn bước ra ngoài.
......
Tuyết đọng thật dày bên ngoài, Cô Ngự Hàn đứng đưa lưng về phía Thương Tuyệt Lệ.
“Vương, thuộc hạ không hiểu, vì sao Bối Bối tiểu thư không thể gặp Hà cô nương?” Thương Tuyệt Lệ kìm nén những hỗn loạn trong lòng, giọng nói so với bình thường có vẻ cứng rắn, lại có nghi hoặc.
Cô Ngự Hàn xoay người, đôi mắt đen nghiêm khắc, hắn nhìn Thương Tuyệt Lệ thật sâu, ánh mắt lợi hại giống như muốn xuyên thấu linh hồn của người khác, hắn bắt đầu mở bạc môi, lãnh đạm nói:“Tuyệt Lệ, ngươi thích Hà Khả Y.”
“Thuộc hạ...... Vâng.” Thương Tuyệt Lệ nhìn thẳng Cô Ngự Hàn, ánh mắt kiên định không sợ.
“Vậy ngươi sẽ không nên cho Bối Bối đi gặp Hà Khả Y.”
“Vì sao?” Thương Tuyệt Lệ lại có chút kích động.
“Hà Khả Y chưa nói với ngươi...... Hắc Tinh ngọc bội trên người Bối Bối là nàng ta tặng cho Bối Bối sao?” Giọng nói của Cô Ngự Hàn lạnh lùng, đôi mắt đen sâu thẳm không thấy đáy, làm cho hắn không rõ suy nghĩ lúc này của Vương.
Nghe vậy, Thương Tuyệt Lệ giống như bị một tia sét đánh trúng, thân thể cứng ngắc, khuôn mặt dại đi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]