Chương trước
Chương sau
Bỗng nhiên, trân châu ngàn năm bay thẳng về phía Bối Bối, tốc độ cực nhanh giống như hóa thành một đạo ánh sáng mạnh bay về phía nàng, ngay lúc tiến gần sát nàng, lại giảm dần tốc độ, từ từ rơi vào trong tay nàng, không hề tác quái, Hắc Tinh ngọc bội cũng đi theo đồng thời rơi xuống trên tay kia của nàng, tựa như hai đứa trẻ chơi chán rồi muốn quay về nhà.

Bối Bối sửng sờ cả người, việc này việc này việc này......

Nàng chỉ có thể ngơ ngác nhìn Cô Ngự Hàn, vẻ mặt ngỡ ngàng.

Đôi mắt đen của Cô Ngự Hàn như có một tia sáng lướt qua, hắn cầm lấy Hắc tinh ngọc bội trong tay nàng, đặt lại trong túi gấm của nàng, sau đó lại cầm lấy trân châu ngàn năm kề sát bên miệng nàng.

“Đây, hé miệng ra đi, ăn viên trân châu giúp mỹ dung này, không chỉ có thể làm đẹp còn có thể giúp nàng sớm ngày tu thành pháp lực để sớm ngày tháo bỏ kết giới.” Hắn dụ dỗ nàng giống như dỗ đứa trẻ nhỏ.

“Ăn...... ăn ư? Ta ta...... Ta không muốn ăn.”

Bối Bối hoảng sợ nhìn trân châu ngàn năm mà hắn đang cầm, tuy rằng không biết vì sao bây giờ nó lại khôi phục màu trắng tinh khiết, nhưng mà, cái viên này biết chuyển động nha, nuốt vào trong bụng ai biết nó có thể quấy nhiễu bụng của nàng hay không, vạn nhất......

Nàng giật mình ớn lạnh, lui xa đến góc giường, đề phòng nhìn biểu hiện trên vẻ mặt lừa gạt của hắn.

Cô Ngự Hàn vừa tức giận vừa buồn cười nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn phòng bị của nàng, tiến sát lại:“Tiểu Bối Bối, ta sẽ không hại nàng, ngoan, mở miệng ra.”

Miệng Bối Bối ngậm chặt, không thèm để ý, chính là không chịu mở miệng ra.

Thấy thế, hắn tuy thấy có chút phiền nhưng vẫn ung dung nói:“ Tiểu Bối Bối thương yêu, nàng thật không ăn sao? Thật muốn lãng phí tấm lòng của ta sao? Thật không nghĩ đến kết giới sao?”

Hắn lắc lắc trân châu trong tay, con ngươi đen tà mị liếc nhìn nàng.

Cởi bỏ kết giới......

Nàng rất muốn cởi bỏ kết giới, nhưng mà...... Nhưng mà trân châu này......

Trong lòng của nàng diễn ra một trận thiên nhân giao chiến, ăn hay là không ăn, ăn thì có khả năng pháp lực của nàng là có thể tu thành sớm một chút, nhưng mà cũng có khả năng nàng công thì chưa thành thân liền chết trước.

Đấu tranh rồi lại đấu tranh, cuối cùng nàng cố lấy dũng khí:“Được...... Được rồi, ta ăn...... A, chàng......”

Lúc nàng quyết định đồng ý, hắn lại đột nhiên đem trân châu bỏ vào miệng hắn, sau đó nàng nhìn thấy yết hầu hắn vừa trượt, trân châu liền bị hắn nuốt mất.

Nàng lập tức nhảy dựng lên, lên án hắn:“Chàng... chàng...... Chàng thế nhưng lại đem trân châu của ta nuốt mất, chàng...... Chàng, tên trứng thối này, mau nhả nó ra cho ta.”

Cô Ngự Hàn ung dung tự tại liếc nàng một cái, sau đó gối tay sau đầu nằm lên giường, dáng vẻ nhàn nhã đùa giỡn.

Nhìn thấy hắn một chút cũng không biết hối lỗi, Bối Bối tức giận đến quai hàm phồng lên, nàng bổ nhào lên người hắn, bàn tay nhỏ bé đánh đấm lên ngực của hắn.

“Chàng là tên gia hỏa tư lợi bội ước, không phải nói cho ta ăn sao? Chàng làm sao có thể độc chiếm, bảo vật chàng đã muốn tặng cho ta, vậy rõ ràng chính là trân châu loại thuộc về ta!” Nàng thở phì phì vừa đánh vừa mắng.

Cô Ngự Hàn nhíu mày, đối với đánh đấm của nàng làm như gãi ngứa:“ Biểu hiện của nàng làm như ta cho nàng ăn độc dược, ta rất đau lòng, cho nên quyết định chính mình ăn luôn.”

Bối Bối sửng sốt, lập tức lại giơ chân:“Ta đây chính là thuyền chạy cẩn thận xuôi dòng vạn năm

*,

chàng là xà ta là người nha, viên trân châu này biết tự chuyển động, ta sợ hãi đó là chuyện thường tình của “con người” đúng không!”

Nàng cố ý nhấn mạnh từ Con Người, cho hắn biết tâm lý của mình, nàng làm sao có thể nghi ngờ hắn đưa độc dược gì đó cho nàng a, thật sự là oan uổng, nàng chẳng qua là có chút meo meo nhát gan như vậy mà thôi.

Ô...... trân châu của nàng cứ như vậy mà mất tiêu, không thể tu luyện pháp thuật cũng không thể làm đẹp a.

Trong lúc nàng phát giận lung tung, hoàn toàn không cảm thấy mình đang ngồi ngay trên thắt lưng của hắn, trong lúc động đậy cọ sát qua lại, nam tính của hắn dường như sớm đã ngang nhiên đứng thẳng, để ở chỗ mẫn cảm của nàng.

Chờ đến lúc nàng phát hiện khác thường, khuôn mặt của nàng đột nhiên hồng đậm, muốn xuống khỏi người hắn, lại bị hắn xoay người áp đảo.

“Tiểu Bối Bối, lửa là do nàng khơi mào, nàng phải chịu trách nhiệm dập lửa.” Hắn nở nụ cười tà mị, hai tay đè tay nàng lại, hình thành một dáng vẻ cường thế áp chế.

Cho dù thay đổi tư thế, tinh thần của hắn vẫn dâng trào như trước không sai lệch mà giữ chặt nàng, làm cho mặt nàng đỏ lên ngay cả cổ cũng đỏ, nàng lắp bắp nói:“Ta...... Ta không phải cố ý, ai bảo chàng độc chiếm trân châu của ta.”

“A...... Phải không, nếu như vậy, ta đây dùng thân thể để bồi thường lại cho nàng.” Hắn nói xong, rất chuẩn xác giữ lấy môi của nàng, bừa bãi mà hút mút, lưỡi nóng bỏng cạy mở hàm răng của nàng, càn quét hương vị non mềm của nàng.

“Ưh ưh......” Bối Bối không thể động đậy làm cho hắn muốn làm gì thì làm.

Hắn hôn thực nóng bỏng, giống như không cách nào kiềm chế được nữa, thậm chí có thể nói có chút thô lỗ, cũng không làm đau nàng, chính là dụ dỗ nàng càng tăng thêm mẫn cảm.

Nụ hôn khí thế ngất trời từ môi của nàng chuyển dần đến mày của nàng, hai má của nàng, vành tai của nàng.

“Tiểu Bối Bối, ta vĩnh viễn sẽ không hại nàng.” Giọng của hắn khàn khàn thề thốt.

“Uhm?” Bối Bối không biết nguyên nhân gì, ngay cả thắc mắc cũng trở nên giống như không hề tồn tại.

Hắn cười tà mị, nàng còn chưa tiêu hóa lời nói vừa rồi của hắn, hắn lại hôn lên môi của nàng, cuồng dã liền dây dưa chiếc lưỡi đinh hương của nàng, hôn đến xuất thần, nóng ran, tay lại làm càn dao động trên thân thể mỏng manh của nàng, vuốt ve, sờ lên tròn trịa của nàng, dừng lại ở chỗ mềm mại không hề di chuyển.

Bối Bối bị hắn câu dẫn cả người như nhũn ra, khát vọng trong cơ thể thúc đẩy nàng hóa bị động thành chủ động, nàng vươn chiếc lưỡi đinh hương theo hắn dây dưa, tiếp xúc mềm mại nóng bỏng làm cho hắn suýt nữa không khống chế được gầm nhẹ một tiếng, càng thêm nóng bỏng thăm dò trên người nàng.

Ngay lúc nàng ý loạn tình mê, nàng cảm giác cái gì từ trong miệng hắn trượt đến miệng nàng, một chút không để ý, đã muốn trượt xuống yết hầu.

Nàng từ trong say đắm đam mê đã tỉnh táo được nửa phần:“Cô Ngự Hàn, chàng cho ta ăn cái gì vậy?”

“Trân châu, trân châu ngàn năm, nó là của nàng, ta nghiệm chứng cho nàng rồi, không có việc gì, an tâm ăn đi, bảo bối của ta.”

Môi của hắn dán chặt vào môi của nàng, giọng nói bởi vì tình triều mà khàn khàn, lại càng thêm câu dẫn triều nhiệt của nàng.

Nàng cảm động quàng lấy hắn cổ, càng thêm gần sát hắn.

Vì sao hắn có thể tốt với nàng như vậy, tốt đến đến nỗi khiến cho nàng chỉ nghĩ đến cùng hắn dứt bỏ tất cả, theo hắn cùng nhau trầm luân.

Nàng vặn vẹo thân người mỏng manh, nàng chủ động cởi bỏ xiêm y thả rơi xuống, da thịt trắng mịn mẫn cảm dán sát vào hắn, nàng chủ động lột bỏ y phục của hắn, làm cho hắn và nàng thẳng thắn đối diện, động tác táo bạo mà vội vàng.

Cô Ngự Hàn phối hợp với nàng rút đi y phục, nhịn không được phát tác bản tính trêu chọc nàng:“Tiểu Bối Bối, nàng vội vã đem ta ăn như vậy luôn a, nhớ rõ cần dịu dàng một chút a, ta đem chính mình giao cho nàng.”

Khuôn mặt tuấn tú của hắn ửng hồng tăng thêm vài phần yêu diễm, đẹp đến giống như hoa anh túc, đúng, chính là giống hoa anh túc!

Nàng hôn lên bạc môi không an phận của hắn, ngăn chặn hết tất cả những lời nói trêu người của hắn, thề muốn mê hoặc làm cho đầu óc của hắn mơ màng mất phương hướng......

___

Thuyền chạy cẩn thận xuôi dòng vạn năm *: làm việc cẩn thận mới có thể thành công và dài lâu
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.