Bưng khay trà, Bối Bối dùng một tay gõ cửa: “Cốc cốc cốc.”
“Vào đi”
Đẩy cửa ra đi vào đi, Bối Bối nhẹ nhàng mà mang trà đặt trên bàn công việc: “Tổng tài mời dùng chậm.”
Lúc nàng muốn xoay người đi ra, lại bị gọi lại.
“Chờ một chút. Nghe nói...... cô là cháu gái của Tô bà cốt?” Đôi mắt của lão tổng tài nheo lại, ánh mắt ẩn ẩn mang theo một tia sắc bén, lạnh lẽo lạnh lẽo.
Tim của Bối Bối đập mạnh một chút: “Đúng vậy, tôi gọi là Tô Bối Bối.”
Vì sao nàng có loại cảm giác không tốt lắm, vừa rồi rõ ràng cảm thấy này tổng tài là một người cầu an, đột nhiên lập tức trở nên hung ác nham hiểm như vậy, muốn hù chết nhân nha.
Ánh mắt của hắn lóe sáng, sau đó cúi mặt xuống nheo mắt, bưng trà nóng uống một ngụm, trầm ngâm một chút mới nói: “Cô đi xuống đi, ta gọi một tiếng thì cô phải lập tức bước vào, đây là quy củ, hiểu không?”
Lời nói mới rơi xuống, hắn nâng mắt lên nhìn thẳng vào Bối Bối.
Bối Bối âm thầm run lên, cả người không tự giác nổi da gà, trong đầu đột nhiên nổi lên câu nói kia –nhân vi đạo trở, ngả vi ngư nhục(*).
“Đúng vậy, Bối Bối biết.” Nàng cúi mình thật sâu chào, mượn động tác khom người tránh đi cái nhìn chằm chằm như ma quỷ đó của hắn, sau đó bước chân âm thầm nhanh hơn đi ra văn phòng.
Đi trở về văn phòng nhỏ của nàng, nàng “Phanh” Một tiếng rất nhanh đóng cửa lại, thân mình tức khắc mềm nhuyễn dán vào cánh cửa.
“Phù, hơi sợ, làm cái gì quỷ, giống như ta là đồ ăn, lão tổng tài kỳ quái, thực khủng bố, ta muốn nói với bà nội ta mặc kệ......”
“Không được!” Một giọng nói lớn chợt vang lên sau lưng nàng.
“Oa a!” Bối Bối sợ tới mức nhảy dựng lên, nhanh chóng xoay người đi qua.
Chỉ thấy Vu đại thẩm lúc này đang cầm phục ma bổng giống cái của bà nội bà đang giơ lên trước mặt nàng, y hệt một bà cốt khác.
“Vu...... Vu đại thẩm, bà đang làm cái gì? Bà bà......” Đầu óc của nàng sắp thắt.
Trời ạ, này rốt cuộc sao lại thế này a?
Vu đại thẩm vèo đi đi đến trước mặt nàng, gần sát vào khuôn mặt của nàng, cơ hồ muốn cái mũi đụng cái mũi.
“Bối Bối nha đầu, cháu mau nói cho Vu đại thẩm, vừa rồi lúc đi vào văn phòng tổng tài có phát hiện cái gì khác thường hay không?”
Nhìn dường như muốn mắt đối mặt với bà, môi đối môi, trán đối trán của khuôn mặt béo, còn có cặp mắt kia có dụng ý gì đó, Bối Bối vừa ngốc cũng dường như cảm thấy mình nhất định là bị bà nội và Vu đại thẩm này lập kế rồi.
Nàng cúi lưng xuống nhanh như chớp trượt ra, cách vài bước mới đứng lại, bĩu môi lên án: “Vu đại thẩm, bà cùng bà nội gạt cháu!”
Phục ma bổng cầm trong tay của Vu đại thẩm vừa thu lại, gương mặt mập mạp lập tức cười ha ha: “Bối Bối nha đầu, việc này cũng không có gì, chúng ta đây là đang dùng mỹ nhân kế, vì an bình của xã hội, cháu hy sinh cái tôi một chút, yên tâm đi, có Vu đại thẩm giám sát, không có việc gì.
“Mỹ nhân kế? Các người rốt cuộc đang làm cái gì trò? Dùng mỹ nhân kế đối với cái lão tổng tài kia? Đùa giỡn cái gì, như thế nào cũng phải tìm cái soái ca đến phối hợp đi, đây là một lão già nha.” Bối Bối bĩu môi nâng cằm oán giận.
“Yêu nghiệt kia trong cơ thể của lão tổng tài nói không chừng là đại soái ca, cháu chỉ cần mê hoặc yêu nghiệt kia xuất hiện không phải có thể được nhìn thấy soái ca.”
“Yêu nghiệt? Vu đại thẩm bà nói...... Có yêu quái trên thân thể lão tổng tài?” Bối Bối há miệng, khó nén kinh ngạc.
Sắc mặt của Vu đại thẩm ngưng trọng xuống, từ từ gật đầu: “Ừ, đúng vậy, cho nên ta mới hỏi cháu vừa rồi lúc đi vào gặp lão tổng tài có cảm giác được chỗ nào kỳ quái hay không.”
Nhớ tới ánh mắt của lão tổng tài vừa rồi nhìn chằm chằm chính mình, Bối Bối run rẩy một chút, nuốt nuốt nước miếng: “Nghe bà nói như vậy thật sự rất kỳ quái, lão tổng tài giống như sắc mặt thay đổi, rõ ràng một khắc trước là một lão già ôn hòa, một khắc sau liền trở nên u ám, nhìn vào ánh mắt người đó giống như muốn ăn thịt người, trong lòng cháu muốn dựng lông.”
“Thật sự?”
Đôi mắt của Vu đại thẩm sáng lên, sau đó trên mặt lại tràn ra tươi cười, nhảy nhót thì thào: “Nói như vậy suy đoán của Tô bà cốt không sai rồi, yêu nghiệt kia quả nhiên chỉ thích muội muội trẻ tuổi này.”
Nghe được rõ ràng của lời lẩm bẩm của Vu đại thẩm, Bối Bối cảnh giác đưa tay ôm lấy vai của mình.
“Vu đại thẩm, công việc này ta không làm......”
“Như vậy sao được, thật vất vả mới lại làm cho yêu nghiệt kia lộ ra một chút dấu vết, cháu không thể đi.”
“Ai để ý các người, bà cùng bà nội thật sự là nhẫn tâm nha, các người có đạo hạnh có thể đi bắt yêu, đối với cháu chỉ là một tiểu muội muội trói gà không chặt, các người đừng tìm ta liều mạng, hừ, bà nội không có lương tâm.”
“Ring ring ring......” Tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên.
Bối Bối cứng cả người, khẩn trương nhìn điện thoại không dám bắt máy.
Sẽ không phải là tên yêu nghiệt trong văn phòng kia gọi nàng chứ?
Ba mươi sáu kế tẩu vi thượng sách(**)!
Lòng bàn chân của Bối Bối bôi dầu nghĩ muốn chạy, lại bị Vu đại thẩm một phen túm giữ.
Một tay của bà ấy cầm lấy điện thoại: “Này? Tô bà cốt? Ừ...... có, bà đợi chút.”
“Bối Bối nha đầu, cháu đừng nhúc nhích, này, Tô bà cốt có chuyện nói với cháu.” Vu đại thẩm đưa tới bên tay của Bối Bối, ánh mắt vẫn không thả lỏng nhìn chằm chằm nàng, chỉ sợ nàng chạy mất.
Trừng mắt nhìn điện thoại một cái, Bối Bối mới thở hổn hển nói chuyện: “Bà nội!”
Bên kia điện thoại thực tự động xem nhẹ tức giận của Bối Bối: “Ha ha a...... Bối Bối a, công việc của cháu có vui vẻ không? Dì Vu không có bạc đãi cháu chứ.”
Câu hỏi rất giả tạo!
Bối Bối bĩu môi: “Bà nội, người làm sao có thể đem cháu gái đáng yêu duy nhất của người tới nơi nguy hiểm...... Ô ô ô...... Bà nội không thương Bối Bối!”
Nói xong lời cuối cùng, Bối Bối ép chảy ra hai giọt nước mắt, bày tỏ sự lên án.
“Ha ha...... Bà nội làm sao có thể không thương bảo bối của ta chứ, yên tâm đi, bà nội đều biết chừng mực, không có việc gì, ngoan ngoãn nghe lời dì Vu, nhưng mà chúng ta đang làm việc lớn trừ hại cho dân, rất quang vinh!”
Bối Bối thích thú thích thú lau nước mắt trên khóe mắt, khóe miệng nhịn không được giương lên: “Thật sự?”
“Chuyện đó là đương nhiên, bà nội đã lừa gạt Bối Bối khi nào chưa!”
“Vậy được rồi, cháu ở lại giúp mọi người bắt yêu.” Bối Bối nở nụ cười tươi trên khuôn mặt, vui vẻ đáp ứng.
“Bà nội chỉ biết Bối Bối ngoan nhất.”
......
Buông điện thoại, Bối Bối lắc lắc cánh tay: “Vu đại thẩm, bà đừng giữ lấy cháu nữa, ta đã đồng ý với bà nội sẽ ở lại, bà phải chăm lo cái mạng nhỏ của cháu cho tốt nha.”
“Nhất định!” Vu đại thẩm vỗ vỗ ngực cam đoan.
____
(*)Nhân vi đạo trở, ngả vi ngư nhục:
người là dao thớt, ta là thịt cá= cá nằm trên thớt
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]