Chương trước
Chương sau
Nét tươi cười vẫn còn trên mặt, Bối Bối sợ ngây người.

Xà?

Nam tử tuấn mỹ kia là xà? Còn ngủ cùng nàng..... ngủ a?

Trời ạ, chuyện này...... Không phải là sự thật!

Nghĩ đến chính mình từng cùng một con rắn ở trên giường lăn qua lăn lại, da đầu nàng từng đợt run lên, gan nàng không có lớn như vậy nha?

Giữa trời nắng cũng có sét sao? Bối Bối hoàn toàn bị nội dung của cuộc đối thoại giữa bọn họ làm cho ngây người.

Ở bên kia, bọn họ nói chuyện với nhau không có ý dừng lại.

Tô lão bà ánh mắt sáng ngời nhìn Cô Ngự Hàn, nét tươi cười trên mặt như mở rộng đến tận trong ánh mắt.

“...... Ừ ừ, ngươi trước tiên cứ ở lại đây đi, ta sẽ bảo cháu gái của ta cho ngươi một cái công đạo, aiz, ngủ ở đâu đây? Ừ...... Nhà chúng ta chỉ có hai gian phòng, ngươi cùng Bối Bối ngủ một gian đi.”

Để cho một con rắn ngủ cùng phòng với nàng? Mà đó lại là một con rắn đực a......

Lúc này Bối Bối không bao giờ, không thể để cho chính mình ngoan ngoãn chấp nhận tình huống này.

Nàng giậm chân đi đến trước mặt hai người họ, cố hết sức tạo ra âm thanh để cho họ biết nàng đang rất rất tức giận.

Nhưng mà, hắn chính là đang ra sức nói chuyện, còn bà nội thì ra sức phụ họa cho hắn.

Nắm chặt hai tay, nàng tức giận trừng mắt, thanh âm từ cổ họng gào lên: “Câm miệng! Các người đều câm miệng cho ta!”

Tiếng gào thét của nàng rốt cuộc cũng khiến hai người kia chú ý tới, bọn họ đồng loạt nhìn nàng, đáy mắt nhìn nàng thúc giục -- ngươi có chuyện gì cần nói liền nói ngay.

Đây là cái tình huống gì?

Aaaa, bà nội thân ái của nàng không chỉ để một nam nhân không rõ từ đâu tới vào nhà, bây giờ còn không thèm để ý tới nàng, an bài nam nhân này cho nàng, không, theo như bọn họ nói chuyện, thì là để một con rắn cùng nàng ở chung một phòng.

Thật quá đáng!

“Ngươi...... Là xà?” Nàng thật vất vả mới làm cho giọng nói từ trong cổ họng thoát ra.

Cô Ngự Hàn miễn cưỡng nhấc mí mắt lên, lông mi dài đầy mị lực chớp chớp, đôi mắt phượng câu hồn câu phách(*) chứa ý cười nhìn nàng.

“Đúng vậy, ta chính là một con rắn, không phải nàng đã nói thực sự rất thích thân rắn của ta sao, ôm lấy rất mềm mại thực thoải mái, đây chính là chính nàng nói nha, ta nhớ rất rõ ràng a.”

Nói xong, hắn xấu xa nháy mắt với nàng một cái, mắt phượng câu hồn câu phách trong suốt như ngọc, làm cho tim Bối Bối đập chậm lại nửa nhịp.

“Ai biết ngươi nói thật hay giả, ta...... Ta làm sao có thể sẽ thích một con rắn?” Nàng như là đang phản bác lại hắn, lại càng như là đang hỏi chính mình.

Nhìn nàng có vẻ mặt phản kháng, đôi mắt đen của Cô Ngự Hàn hơi nhíu, trong mắt thản nhiên xẹt qua một tia giận hờn, lướt qua rất nhanh, trên mặt lại hiện lên nụ cười mê người.

“Tiểu Bối Bối, nàng không thừa nhận cũng không sao, bà nội nói sẽ khiến cho nàng chịu trách nhiệm với ta.” Hắn quay đầu hướng Tô lão bà.

“Ừ, ta sẽ làm chủ giúp ngươi, Bối Bối a, con như vậy cũng không đúng a, nếu con đã đồng ý làm Vương hậu của người ta, thế nhưng lại bỏ về đây, lại còn quên mất người ta, đây đúng là một hành vi thực không có trách nhiệm, bà nội dạy con như vậy sao?”

Tô lão bà nhăn mặt nhíu mày, trách cứ nhìn cháu gái.

Bà nội cũng nói quá đi! Như thế nào có thể cứ như vậy phán định nàng cùng hắn từng có hôn ước.

Bối Bối căm giận ngồi vào sô pha phía đối diện, âm thầm áp chế kháng nghị trong lòng, cố gắng phản bác lại: “Bà nội, người có phải hay không nên điều tra rõ một chút rồi hãy quyết định?”

“Không cần tra xét, dòng máu của hắn đang chảy trong người của con, đây là bằng hứng rõ ràng nhất.”

“A? dòng máu của hắn đang chảy trên người của con? Người đang đùa giỡn cái gì, hắn là xà yêu nha, dòng máu của hắn đang chảy trên người của con chẳng phải con là cũng thành yêu tinh a, bây giờ con có phải là người hay không!” Bối Bối hốt hoảng đứng lên, có chút kích động đánh giá chính mình từ cao xuống thấp một lần.

Phù, không có đuôi rắn a.

“Tiểu Bối Bối, nàng chán ghét xà sao?” Hắn bỗng nhiên nói thật gần, thản nhiên, rất nhẹ nhàng, như là núi cao mây bay chảy qua, lại giống ngàn năm băng sơn tuyết thủy thoảng quá bên tai.

Từng lời đều thấm vào trong lòng nàng, một biểu hiện nhỏ nhất cũng thu vào tận đáy mắt, cho dù nhìn hắn không có tới một chút đáng ghét, nhưng là trong lời nói kháng cự của nàng lại giống như có một nỗi nhớ nỗi buồn man mác tiến trong lòng.

“Tốt lắm tốt lắm, vợ chồng son các ngươi cũng đã xa cách lâu như vậy, nên ngồi xuống hảo hảo tâm sự bồi đắp tình cảm, giờ cũng không còn sớm, tiểu Hàn vừa mới đến nhân gian, nói vậy hao phí không ít pháp lực, Bối Bối con nên chăm sóc tốt cho hắn biết không? Người ta là vì con mà làm trái cả trật tự của tự nhiên, loại tình cảm thật sâu đậm này, làm cho bà nội thật cảm động, tiểu Hàn, ngươi nghỉ ngơi cho tốt, bà nội rất thích ngươi, nếu Bối Bối dám bắt nạt ngươi, liền nói cho bà nội, bà nội cho phép ngươi chỉnh nàng.”

Tô lão bà vừa nói liên miên, cằn nhằn công đạo, vừa đưa hai người bọn họ vào phòng, sau đó động tác nhanh chóng đóng cửa lại, thuận tiện ở bên ngoài khóa cửa lại.

Bối Bối bị những hành động này làm cho ngây ngẩn một chút, lúc nàng phục hồi lại tinh thần thì đã quá muộn.

Nàng đập cửa: “Bà nội, người làm sao có thể cứ như vậy đem chúng con cô nam quả nữ ở cùng một chỗ, con là cháu gái của người a, bà nội, bà nội......”

“Hừ hừ, tự mình làm sai thì nên tự mình gánh vác trách nhiệm, cháu gái cũng không có ngoại lệ.”

Tô lão bà duỗi người, ngáp một cái hướng phòng mình đi tới: “Aiz, lão nhân gia muốn đi ngủ sớm một chút.”

......

“Bà nội, mở cửa a, chớ đi.” Bối Bối chưa từ bỏ ý định đập cửa kêu gào, nhưng mà bên ngoài đã im lặng, không một tiếng động.

Cô Ngự Hàn hai tay ôm ngực, bạc môi dường như nhếch lên nhìn nàng ủ rũ cúi bả vai.

“Tiểu Bối Bối, ta nghĩ...... Chúng ta thật sự nên tính sổ cho tốt, tính khoản nào trước cho tốt đây? Khoản nàng quên mất ta, hay là khoản nàng bỏ rơi ta, nàng tự chọn đi.”

Giọng nói thì thầm nhẹ nhàng nghe thật êm tai, thực thoải mái, lại làm cho nàng cảm thấy thật áp lực.

Nàng xoắn hai bàn tay vào nhau, không biết vì sao, cho dù biết hắn là xà, tuy rằng nàng rất kinh ngạc, nhưng là trong lòng lại thủy chung không có một chút sợ hãi nào.

Trong tiềm thức có một loại cảm giác, hắn sẽ không thương tổn tới nàng.

Im lặng hồi lâu, rốt cục nàng cũng mở miệng, thực ra chính mình cũng muốn hỏi: “Cái kia...... trước kia chúng ta yêu nhau sao?”

“Nàng nói xem?”

Đôi mắt đen của hắn có vài phần mây mù, trong đầu hiện lên cảnh nàng đẫm máu nằm trong lòng hắn, lời nói đứt quãng, cảm giác đau vào tận tim, làm cho hắn hô hấp hổn hển một chút.

____

(*) Câu hồn câu phách:

đẹp mê hồn
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.