“A a, thì ra là ngươi lão gia hỏa này đang tác quái, khó trách lúc trước ta vẫn tính không ra cháu gái của ta rốt cuộc mất tích ở nơi nào chứ.”
Giọng nói của Tô lão bà to đường hoàng truyền đến.
Bối Bối đang biến mất trừng mắt thật to, đáy mắt kích động.
Nàng chỉ biết bà nội chính là cố ý làm bộ như không thèm để ý nàng rời đi.
“Bà nội.” Giọng nói của nàng bắt đầu mờ ảo.
“Bối Bối, cháu gái ngoan của ta a, đừng sợ, bà nội biết lão gia hỏa này, hắn nếu làm cho con xảy ra chuyện dù nhỏ nhất, bà nội liền cho hắn một gậy ha ha.”
Hốc mắt Tô lão bà hồng hồng nhìn cháu gái, điều không muốn trong mắt cuối cùng vẫn là không thể lại che giấu.
Vu đại thẩm vỗ vỗ bả vai của Tô lão bà, nói với Bối Bối: “Bối Bối nha đầu, an tâm đem Tô bà cốt giao cho ta đi, nói như thế nào bây giờ ta cũng là đồ đệ của bà ấy, sẽ không bạc đãi bà ấy.”
Tô lão bà lướt qua liếc Vu đại thẩm một cái.
“Dì Vu đồ đệ, ngươi là có lầm không, ngươi có năng lực đó để bạc đãi ta sao?”
“Ha ha a......” Lão bá nhịn không được ở bên cười ra tiếng.
“Lão già chết tiệt, ngươi cười cái gì, chuyên tâm một chút, đừng đem cháu gái bảo bối của ta đánh mất, bằng không ta muốn ngươi đẹp mặt!”
Tô lão bà nói xong, một tay của bà đưa ra, phục ma bổng ở trong tay bà vung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xa-vuong-tuyen-hau/2002185/quyen-4-chuong-302.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.