Chương trước
Chương sau
Bối Bối liên tục không ngừng mà vận chuyển năng lượng hướng tới Hắc tinh ngọc bội.

Không biết giằng co bao lâu, nàng nàng rốt cục nhìn thấy Thiên Ti Nghi dưới tác dụng của Hắc tinh ngọc bội bắt đầu từ từ trở nên vững vàng, tốc độ lay động cũng dần dần nhỏ đi.

Nàng vui vẻ lộ ra một chút tươi cười, nhưng nàng cũng không dám khinh thường.

Chính là, theo một thời gian dài, nàng dần dần cảm thấy từng đợt mệt mỏi đánh úp về phía nàng.

Nàng ra sức trừng mắt nhìn, hy vọng làm cho chính mình duy trì tỉnh táo.

Bây giờ không thể nghỉ ngơi được, nàng muốn kiên trì giữ vững.

Nhưng mà, năng lượng liên tục mất đi, thân thể của nàng từ từ như nhũn ra, sức lực từ từ biến mất.

Mồ hôi lạnh, từ giữa trán chậm rãi chảy ra, dính ẩm ướt mái tóc mai của nàng, ngưng kết thành giọt theo hai bên đường viền mặt của nàng chảy xuống.

An toàn ở bên trong, nhóm xà cục cưng đang khe khẽ nói nhỏ với nhau.

Lão Tam có chút mệt mỏi, rã rượi:

" Đại ca ca, muội mệt mỏi quá nha."

Ánh sáng trên quả cầu của nàng như là đang dần tối đi, chợt sáng chợt tối, giống như rất gian nan để phát ra hào quang.

Hào quang của Lão đại cũng trở thành nhạt đi không ít, hắn nói cổ vũ:

" Muội muội, cố gắng chống đỡ một chút, mẫu thân đang cần chúng ta giúp đỡ, chúng ta không thể ngủ nha."

" Nhưng mà.........Nhưng mà người ta mệt mỏi quá, thật muốn đi ngủ,ngủ......"

Giọng nói của Lão Tam dần dần mơ hồ, hào quang trên người nàng cũng từ từ biến mất, một mảnh im lặng.

Nàng không nghĩ sẽ ngủ, nhưng mà không cưỡng lại được mà ngủ.

" Ca ca, muội muội mệt rồi, chúng ta để cho nàng nghỉ ngơi đi."

Lão Nhị cũng đang chật vật nhưng chưa cùng đi ngủ, mà thực tận lực che chở muội muội.

"Đệ đệ, đệ còn trụ được không? Nếu ngươi cũng mệt mỏi rồi thì cứ giao cho ca ca là tốt rồi."

"Ca ca, chúng ta là nam tử hán nha, không thể mệt mỏi, nếu chúng ta đều ngủ, mẫu thân sẽ thực vất vả."

" Được, chúng ta phải làm nam tử hán bảo vệ mẫu thân."

Giọng nói non nớt của Lão đại như cũ mà mang theo thành thục kiên định.

" Ừ!"

Tiếng nói trẻ con của Lão Nhị lúc này nghe qua rất có lực.

.............

Bối Bối cố gắng nhướng mí mắt đang muốn sụp xuống, không cho tầm mắt của mình rời khỏi Thiên Thi Nghi dù là một chút.

Kiên trì, ta phải kiên trì chống chọi!

Nàng không ngừng hít một hơi thật sâu.

Hồng Xà cứng cả người, ánh mắt cũng không chớp nhìn nàng, nhìn nàng đang không ngừng đổ mồ hôi lạnh, ánh mắt của hẳn hiện lên đau lòng, lo lắng.........

Hắn lo lắng không tiếng động bò lại gần một chút, sau đó lại tới bên người nàng.

Nghiêng đầu suy nghĩ, hắn đi đến sau thân thể nàng, sau đó hé miệng ra.

Chỉ thấy vầng sáng màu lửa đỏ từ từ trong tràn ra miệng hắn, ngưng tụ thành một chùm tia sáng tới hướng người Bối Bối.

Đang rất mệt mỏi chống chọi lại, Bối Bối cảm giác trong cơ thể có thêm một đạo năng lượng rót vào, không biết là ai đang giúp nàng, nàng hưng phấn làm cho tinh thần hăng hái tăng thêm sức lực.

Sau một lúc đem tất cả năng lượng rót vào Hắc tinh Ngọc bội.

Hắc tinh ngọc bội tiếp thu đủ năng lượng, đột nhiên bật ra vô số hào quang mãnh liệt bắn về phía Thiên Ti Nghi...........

Nhìn thấy cuối cùng Thiên Ti Nghi cũng ổn định, Bối Bối nhẹ nhàng thở dài một hơi nhẹ nhõm.

Ngay trong lúc nháy mắt nàng lơi lỏng, thân thể của nàng cũng từ từ mềm những rồi ngã xuống.

Hồng Xà lo lắng dùng thân đỡ lấy thân mình nàng đặt xuống, nhìn thấy sắc mặt nàng tái nhợt lấm tấm mồ hôi, ánh mắt hắn tràn đầy ôn nhu nồng đậm.

Ngậm ống tay áo của nàng chà lau sạch sẽ mồ hôi lạnh vì nàng, sau đó hắn cuộn tròn thân thể đem nàng đặt trong vòng bảo vệ, rất nhanh bay ra khỏi tế ti điện.

..............

Diễm cung, tất cả mọi người tụ tập ở cửa phòng ngủ, nghển cổ nhìn tình hình bên trong.

Bối Bối nằm ở trên giường, im lặng ngủ.

Hồng Xà lẳng lặng quan sát nàng, đôi mắt gắt gao nhìn thẳng ngự y đang bắt mạch cho Bối Bối, làm cho ngự y khẩn trương ngay cả hô hấp lớn tiếng một chút cũng không dám.

Một lát sau, ngự y đứng lên, cung kính đối với hồng xà cúi đầu

"Vương xin yên tâm, Bối Bối tiểu thư chính là mệt nhọc, ngủ một giấc sẽ không sao, đứa nhỏ cũng không có việc gì."

Lúc này hồng xà mới đem ánh mắt chuyển dời đến trên mặt Bối Bối, ánh mắt nhu tình, yên lặng nhìn nàng ngủ.

Ngự y không tiếng động lui ra ngoài, nói ra tình hình cụ thể với mọi người ở ngoài.

Phòng ngủ khôi phục lại vẻ yên tĩnh.

..........

Nhìn thấy ngự đi ra, trưởng lão cùng đám người lo lắng chạy lại:

" Tình hình thế nào?"

Ngự y mỉm cười trấn an bọn họ:

"Bối Bối tiểu thư không có việc gì, đứa nhỏ cũng hết thảy mạnh khỏe."

Huyền Trữ công chúa đưa tay vỗ vỗ ngực, thở hắt ra một hơi dài:

" Phù........Vậy là tốt rồi."

...............

Thời gian im lặng trôi qua.

Bối Bối chậm rãi mở to mắt, có chút mờ mịt nhìn đỉnh giường.

Tay nàng theo thói quen sờ sờ bên cạnh mình.

Đụng đến ấm áp mềm mại, nàng quay đầu, nhìn thấy hồng xà đang nhìn nàng, ánh mắt trong suốt nhu hoà.

Hồng Xà nhìn thấy nàng tỉnh lại trong mắt lấp lánh một chút vui mừng.

Hắn vươn đầu lưỡi liếm hai má của nàng, lại liếm liếm cổ của nàng, sau đó như bình thường làm nũng đem đầu gác qua hõm vai của nàng, nhẹ nhàng mà vuốt ve.

Bối Bối nhích thân mình, đưa tay ôm hắn:

" Ta đã dọa chàng phải không?"

Hồng Xà ngẩng đầu lên nhìn nàng, ánh mắt chớp cũng không chớp.

Chỉ chốc lát sau, hắn chui đầu vào ổ chăn, ở bụng nàng đi lên nhẹ nhàng lướt qua.

" Ha...ha......Rất nhột, Cô Ngự Hàn đừng như vậy ta rất nhột."

Nàng vặn vẹo thắt lưng một chút, cánh tay tiến vào chăn lôi đầu hắn ra.

Hai mắt nhìn nhau, nàng nhìn thấy trong mắt hắn là ý cười bướng bỉnh.

Trong đầu không tự chủ được nhớ tới một đôi mắt luôn mang theo ý cười.......

Nàng nhẹ nhàng thở dài ôm lấy cổ Hồng Xà:

" Cô Ngự Hàn, chàng chừng nào thì mới khôi phục lại hình dạng trước kia, ta rất nhớ cảm giác hai tay chàng ôm chặt lấy ta."

Hồng Xà nhìn nhìn nàng, ánh mắt dừng một chút, sau đó cái đuôi cuộn lại cuốn cả thân thể của nàng vào trong, đem thân thể của nàng bao bọc thật kĩ.

Khi thân hình hắn trườn qua hông nàng, nàng rốt cuộc nhịn không được cười rộ lên.

" A...a.....Cô Ngự Hàn, không cần cuốn lấy thắt lưng của ta như vậy, nhột lắm, a.........Thật là phá quá, còn cố ý ở nơi người ta nhột nhất mà nhích tới nhích lui.....ha.....ha......Đừng đùa nữa ta nhột lắm."

Bối Bối như thế nào cũng không nghĩ tới nàng thế nhưng cùng xà còn có thể đùa vui, hắn thỉnh thoảng dùng cái đuôi cù vào nách của nàng.

" Ha.....ha....ha....Cô Ngự Hàn dừng lại đi, nhột quá...ha ha ha....."

Cô Ngự Hàn như càng đùa càng nghiện, một chút cũng không muốn ngừng lại.

Thấy nàng cười đến mặt đỏ bừng, ánh mắt của hắn cũng tràn đầy ý cười.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.