Ngoài cửa, tuyết bay tán loạn.
Bối Bối nhịn không được kinh hỉ:
“Huyên Trữ, ngươi xem, chúng ta đã tìm được nơi để tránh tuyết rồi.”
Huyên Trữ lạnh run gắt gao dựa vào thân mình của Bối Bối, khuôn mặt đông cứng cố gắng mỉm cười.
“Tẩu tử, ngươi xem ta không phải là rất lợi hại sao, ta chỉ đúng hướng như vậy đúng không?”
Lời nói này, không có khí thế cao ngạo mọi khi nữa, chỉ có một loại tình cảm khổ tẫn cam lai*.
“Tẩu tử, ngươi có khỏe không? Cục cưng không có việc gì chứ?”
Tiếng nói của nàng đột nhiên có chút khẩn trương.
Bối Bối mỉm cười, trên mặt cũng vì rét lạnh mà trở nên xanh trắng, tươi cười vui mừng.
Huyên Trữ giống như đã thật sự trưởng thành, biết quan tâm người khác.
Ngay khi nàng muốn mở miệng khen ngợi Huyên Trữ, cửa đột nhiên mở ra.
Các nàng đồng thời ngẩng đầu, lại đồng thời kinh ngạc trừng lớn mắt.
Đáy mắt của Hắc Khi Phong cũng tràn đầy kinh ngạc, thêm nữa là rất vui mừng, kích động, còn cố che dấu lệ quang.
“Tiểu Bối, đúng là nàng! Vậy nàng chưa......chưa......”
Lời cuối cùng, hắn không thể nói ra, cũng không muốn nói ra.
Nhìn gương mặt của nàng, vẫn quen thuộc như vậy, khắc sâu ở trong lòng hắn.
Động tác của hắn nhanh chóng vươn tay muốn chạm vào nàng, lại bị Huyên Trữ nhanh chóng ngăn cản.
Huyên Trữ che chắn trước mặt Bối Bối, đề phòng ngẩng đầu trừng mắt nhìn Hắc Khi Phong.
“Hắc Khi Phong, ta không cho phép
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xa-vuong-tuyen-hau/2002125/quyen-4-chuong-336.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.