Mây dần dần tản ra, bầu trời xuất hiện hào quang màu bạc chói lóa, ánh sáng màu trắng trong suốt cùng tuyết đọng trên mặt đất chiếu rọi lẫn nhau, hơi lạnh, có chút ấm.
“Aiz......”
Đột nhiên, nhẹ nhàng một tiếng than thở vang lên, làm cho đoàn người đều ngừng lại.
Bối Bối chỉ cảm thấy thân mình suy yếu, giống như khí lực đột nhiên bị lấy mất đi, giảm xuống từng chút một.
“Tẩu tử [ Tiểu Bối ]!”
Tiếng gọi hoảng hốt cùng lo lắng của Huyên Trữ cùng Hắc Khi Phong vọt ra khỏi miệng, bọn họ dường như cùng đưa tay ra nâng đỡ Bối Bối, mới làm cho nàng may mắn thoát khỏi bị té ngã.
Bối Bối vô lực lắc lắc đầu, lại dẫn đến một cảm giác chóng mặt khác:
“Đầu thật choáng váng......”
Một bàn tay ôn hoà hiền hậu đặt lên trán của nàng, cảm giác ấm áp làm cho nàng nhịn không được dùng sức chống đỡ mí mắt.
“Hắc Khi Phong......”
Giọng nói của nàng nghe qua có chút suy yếu.
“Tiểu Bối, nhiệt độ cơ thể của nàng rất thấp, nàng bệnh rồi, vì sao không nói sớm.”
Hắn lại lo lắng lại lo lắng, muốn trách cứ, nhưng lại không nỡ.
“Ta không sao...... Khụ khụ khụ...... Chúng ta tiếp tục đi, chúng ta rất nhanh là có thể tìm được Cô Ngự Hàn rồi.”
Bối Bối cố gắng muốn đứng thẳng thân mình, nhưng lại lực bất tòng tâm, chỉ có thể nửa dựa vào người Hắc Khi Phong.
“Tẩu tử, ngươi nhất định là cảm phong hàn, thảm thảm, nơi này trừ núi hoang chính là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xa-vuong-tuyen-hau/2002123/quyen-4-chuong-338.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.