Bối Bối cúi xuống nhìn thấy vết máu loang đầy váy, cảm thấy cơ thể đau như xé.
Chỉ nhìn một cái, ánh mắt của nàng lại quay về chỗ cũ, trong lòng nàng chỉ còn nghĩ về khối đất đã làm tim nàng tan vỡ.
Mặc dù nàng không muốn đi, nhưng...... Nàng biết lúc này mình ở lại cũng không giúp được việc.
Cắn chặt môi, nàng đau khổ nhắm mắt lại, quơ tay lên quệt qua loa nước mắt trên mặt, giữ cho tầm nhìn được rõ ràng, lại...... thật khó.
Nàng cầm chặt lấy tay Huyên Trữ, tiếng nói như vỡ ra:“Huyên Trữ, đem ta ra khỏi đây, ta...... ta hình như sắp sinh rồi, ta không thể lại ở lại chỗ này được.”
Gằn từng tiếng, cơ hồ là nghẹn ngào nói ra, mỗi một tiếng nói, nước mắt không ngừng tuôn rơi.
Tim, giống như bị xé nát, ở thời điểm sống còn, nàng lại không thể giúp được chút nào hết, còn biến thành gánh nặng......
Nhìn thấy sắc mặt đau khổ của Bối Bối, Huyên Trữ cảm thấy lòng nàng cũng khổ sở.
Trở tay nắm chặt lấy tay Bôi Bối, Huyên Trữ đè nén sự lo lắng và nước mắt xuống, trấn an nói:“Tẩu tẩu, người phải tin tưởng Vương huynh, Huyên Trữ đem người đến nơi an toàn trước, Vương huynh mới không còn lo lắng gì mà đối phó với Ma Vương được, nào, chúng ta đi.”
Bối Bối lại nhìn về phía mà phần đông thị vệ đang đào bới, nàng cố nén nước mắt:“Cô Ngự Hàn, ta chờ chàng, chàng nhất định phải còn sống.”
......
Đúng lúc Bối Bối rời đi không lâu, chỗ đất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xa-vuong-tuyen-hau/2002090/quyen-4-chuong-356.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.