Diễm cung.
Lò hương tỏa ra làn hơi ấm khắp nơi, trong cung điện một mảnh thật yên tĩnh.
Thân hình gầy gầy tĩnh mịch cô đơn đứng bên cạnh cửa sổ, đôi mắt sâu kín, không khí u buồn quanh quẩn tỏa ra từ người nam nhân tuấn tú đứng dựa bên cửa sổ.
Ba Hoàng Kim đản bay qua, dừng lại trước mặt hắn.
" Phụ thân, mẫu thân khi nào mới tỉnh lại?"
Cùng một vấn đề, cơ hồ mỗi ngày đều hỏi trên dưới mười lần.
Cô Ngự Hàn đang chìm trong suy nghĩ buồn phiền thu hồi về, cúi đầu nhìn ba Hoàng Kim đản be bé lập loè ánh sáng, rất nhanh ánh mắt cuối cùng cũng buông lỏng ra một chút.
Cánh tay ôm lên Hoàng Kim đản bé nhất, nở một nụ cười tươi trấn an bọn chúng.
" Mẫu thân rất nhanh chóng sẽ tỉnh lại."
" Phụ thân ngày nào cũng nói như vậy, nhưng mà mẫu thân cũng chưa có tỉnh lại chơi cùng chúng con a."
Cô Ngự Hàn vuốt vuốt Hoàng Kim đản nho nhỏ trong tay, yêu thương nói:" Mẫu thân sẽ tỉnh lại trong nay mai."
Vẫn là câu trả lời như cũ.
Ba Hoàng Kim đản nhất thời đều ỉu xìu buồn bã, dáng vẻ rất là ai oán.
Nhưng vào lúc này, ngoài cửa tẩm cung truyền đến giọng nói lo lắng, hốt hoảng gọi ầm lên:" Hai hoàng tử, công chúa, các người đang ở nơi nào a?"
Nghe được tiếng gọi của cung nữ lo sợ đến nỗi như muốn bật khóc, đuôi lông mày của Cô Ngự Hàn khẽ nhếch lên, con ngươi đen xẹt qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xa-vuong-tuyen-hau/2002077/quyen-4-chuong-362.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.