Rốt cục nhìn thấy hai người như bùn tựa keo khoan thai bước đến, Huyên Trữ dẫn đầu vọt tới trước mặt Bối Bối, thực kỹ xảo gạt Cô Ngự Hàn qua một bên.
“Tẩu tử, ngươi rốt cục đã tỉnh, mọi người đều rất nhớ ngươi a!”
Đôi mắt của Bối Bối kích động, nhìn Huyên Trữ, lại nhìn Khả Y chậm một bước đang bước đến, hốc mắt không khỏi có chút phiếm hồng.
“Ta cũng rất nhớ các ngươi.”
Cô Ngự Hàn bị gạt sang bên cạnh, có chút bất đắc dĩ sờ sờ mũi, sau đó không tiếng động đi ra ngoài, lưu lại không gian cho ba nữ nhân này.
...
Đi tới ngự thư phòng, thị vệ canh gác nhanh chóng khom mình hành lễ.
Cô Ngự Hàn đang muốn như thường lệ đi vào, dư quang trong đuôi mắt lại lưu ý đến thần sắc của thị vệ có chút không thích hợp, giống như có cái gì đó muốn nói với hắn.
Hắn đi vài bước, rồi bèn ngừng lại.
“Các ngươi có chuyện gì?”
Thị vệ cúi thấp đầu, đồng loạt cùng nhau quỳ xuống, tiếp sau một gã thị vệ trong đó do dự mở miệng: “Vương, tiểu hoàng tử cùng tiểu công chúa một mực đòi vào ngự thư phòng chơi, thuộc hạ đáng chết... Thuộc hạ ngăn không được.”
Đuôi lông mày của Cô Ngự Hàn giựt nhẹ, mới thấy trên người thị vệ tựa hồ có vết thương, cũng hiểu được bọn họ nói ngăn không được là như thế nào, chắc hẳn ba đứa con bảo bối kia lại lợi dụng pháp lực trời sinh siêu cường của chúng để khi dễ bọn thị vệ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xa-vuong-tuyen-hau/2002070/quyen-4-chuong-366.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.