Ban đêm, ánh trăng trên cao nằm giữa tầng mây lững lờ trôi, chiếu ánh sáng khắp thế gian, gió hiu hiu thổi.
Bối Bối ngồi cạnh bàn trà, hai tay nâng má, đôi mắt thỉnh thoảng lại liếc ra cửa.
Nhìn vài lần, như cũ vẫn không thấy bóng người nàng muốn gặp, rốt cục nàng nhịn không được nói thầm: " Cái tên Cô Ngự Hàn kia không biết đang làm gì, đã trễ thế này mà còn chưa về phòng."
Đúng lúc Huyền Trữ đi vào, lơ đãng nghe được tiếng lầm bầm của nàng, vụng trộm che miệng cười:
" Tẩu tử, ngươi đang nhớ Vương huynh a? Ban đêm cô đơn không ngủ được, chắc ta phải đi tìm Vương huynh về đây thôi."
Bối Bối làm sao mà nghe không ra Huyền Trữ đang muốn giễu cợt mình, nàng cảm thấy mặt mình nóng ran lên, lại làm bộ như không có việc gì khoát khoát tay:"Không cần, tốt nhất là đêm nay hắn đừng trở về đây, một mình ta chiếm cả cái giường lớn ngủ càng thêm thoải mái."
" Đúng rồi, đã trễ thế này ngươi còn tìm ta có việc gì không?"
Huyền Trữ ngồi xuống đối diện nàng, tay cũng chống cằm, ánh mắt chớp chớp nhìn nàng:" Ta hỏi thật tẩu tử, chừng nào ngươi mới chịu gả cho Vương huynh? Ta còn vội hơn hai người nữa, đã có ba đứa nhỏ rồi, hai người còn không mau bái đường thành thân phải chờ tới khi nào a?"
Bối Bối còn chưa kịp mở miệng, bóng dáng của Cô Ngự Hàn liền xuất hiện.
" Tiểu Bối Bối thân ái, ta cũng muốn biết đáp án, nàng phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xa-vuong-tuyen-hau/2002064/quyen-4-chuong-369.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.