Nến đỏ lập lòe, ánh nến lung linh chiếu rọi trên những sợi tơ của hỉ khăn, làn sóng khăn tơ lay động ẩn hiện khuôn mặt ửng hồng, rất mê người.
Tầm mắt bị ngăn trở, Bối Bối nhìn không được nam nhân đứng trước mặt nàng vì sao đứng lâu như vậy vẫn không động đậy gì.
Đợi rồi lại đợi, nàng rốt cuộc nhịn không được hờn dỗi: “Này, chàng định đứng cho tới bao giờ?”
Nghe được kiều thanh thúc giục của nàng, Cô Ngự Hàn mới mạnh mẽ hoàn hồn.
Hắn nhếch môi, ngồi xuống bên cạnh nàng, sau đó mới đưa tay xốc hỉ khăn của nàng lên, lộ ra gương mặt đã qua son phấn, kiều diễm như hoa.
Con ngươi trong veo như nước chuyển hướng sang hắn, đôi đồng tử đen bóng cơ hồ lại khiến hắn lóa mắt.
Tim của hắn đập "thịch thịch thịch" một cách không khống chế được, bao nhiêu thâm tình cơ hồ muốn trào ra.
Đưa tay xoa hai má mềm mại của nàng, hắn câu hồn câu phách nháy mắt nàng: “Nương tử, nàng có biết nàng mê hoặc vi phu đến thần hồn điên đảo hay không, điển hình như ngày hôm nay, ta cũng không biết mình mất hồn hết bao nhiêu lần, nàng mê hoặc ta thảm như vậy, nàng nghĩ phải bồi thường ta như thế nào.”
Trong ánh mắt thâm tình đầm thắm của hắn, giọng nói đầy từ tính, ôn nhu say lòng người, đôi mắt của Bối Bối không khỏi trở nên mê ly.
Bỗng nhiên...
“Ùng ục.”
Tiếng kêu phá đám từ cái bụng đói của nàng phát ra.
Nàng cùng hắn đồng thời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xa-vuong-tuyen-hau/2002011/quyen-4-chuong-393.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.