Chương trước
Chương sau
Trải qua sinh tử cùng nhau, tưởng rằng cuối cùng chúng ta đã thấy được vân khai kiến minh nguyệt(*),ta tưởng rằng chúng ta sẽ trở kết thành một đôi vợ chồng hạnh phúc

Nhưng,Tiểu Bối Bối của ta thế mà lại cự tuyệt lời cầu hôn của ta, lòng của ta…… đau đến rét run.

Ta từng nghĩ, có phải là ta đã đơn phương tình nguyện hay không, nàng có phải không yêu ta hay không, như ta đối nàng là thật lòng thật dạ nuông chiều nàng, có phải nuông chiều nàng đến hư luôn hay không, loại ý tưởng này vừa nháy mắt xuất hiện trong đầu ta, ta liền lập tức phủ định.

Tiểu Bối Bối mà ta yêu không phải nữ nhân ỷ được cưng chiều mà trở nên kiêu ngạo, nàng có lẽ chỉ là ỷ được cưng chiều mà muốn làm quái, cũng sẽ không làm ra chuyện làm cho ta đau lòng như vậy, khi cơ thể của ta không thể khống chế mà trở nên lạnh lẽo, ta nhìn thấy trong mắt nàng ẩn dấu đau lòng chợt lóe rồi biến mất.

Xót xa, đau lòng của nàng, đau khổ không cách nào nói ra lời nàng che giấu ở trong lòng.

Rốt cuộc là cái gì vây lấy bảo bối của ta, là cái gì làm cho nàng làm ngược tâm ý mà cự tuyệt cầu hôn của ta?

Ta muốn biết rõ ràng, sau đó nói cho nàng biết, cho dù trời có sụp xuống, cũng không cách nào thay đổi quyết tâm muốn cưới nàng của ta.

Khi dùng thôi miên pháp ta biết được chân tướng, biết bảo bối của ta thế nhưng một mình chấp nhận đau lòng không thể nói rõ như vậy.

Trong giờ khắc đó, ta có một cảm giác, tình yêu của ta dành cho bảo bối của ta, chỉ biết càng ngày càng sâu đậm.

Thì ra, yêu một người, có thể sâu sắc như vậy, yêu đến làm cho ta cũng không cách nào có thể đoán trước được mức độ.

Tiểu Bối Bối vì ta, có thể không chút do dự giơ đao đâm vào chính mình, vì Vương vị của ta, nàng không ngại trở thành người khách qua đường trong cuộc đời ta.

Nhưng mà, ta để ý, ta cực kỳ để ý!

Yêu nàng, nếu nhất định làm tội nhân thiên cổ, nhất định phụ hết mọi người trong thiên hạ, ta cũng không hề hối tiếc, ta muốn cho nàng biết, cho dù giờ khắc sau đó là tận thế, chỉ cần một khắc kia còn chưa đến, chúng ta đều phải ở cùng nhau.

Chính là, ta chưa bao giờ tin vào ông trời, dường như ta thật sự đã được ông trời chiếu cố, Tiểu Bối Bối của ta chính là chủ nhân của Hắc tinh ngọc bội, nàng là tân nương định mệnh của ta.

Bởi vì là người đã định, cho nên ta mới có thể ở dưới vách núi nhất kiến chung tình với nàng, mới có thể ở trong Vương cung tái kiến khuynh tâm với nàng, chúng ta nhất định phải ở cùng nhau!

Vốn cho rằng mọi chuyện đều đã trở nên đơn giản, nàng là tân nương định mệnh của ta, hôn sự của chúng ta danh chính ngôn thuận.

Nhưng, nằm mơ cũng không có nghĩ đến, ở Huyền Thiên tự cầu phúc cho hôn nhân của chúng ta, hôn sự thế nhưng lại có sóng gió.

Đến khi ta phát hiện nàng lại mất tích, đến khi ta nhìn thấy Hậu Quan

(mão của Hoàng Hậu)

kia lẻ loi đơn độc nằm trên mặt đất, chói sáng như trước, lại tìm không thấy chủ nhân của nó.

Ta biết,Tiểu Bối Bối nhất định đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn! Bởi vì bảo bối của ta sẽ không đem những thứ ta tặng cho nàng tùy tiện vứt lung tung, nàng…… quả thực lại xảy ra chuyện rồi.

Khi ta được tin biết là Hắc Khi huynh đệ bắt nàng đi, trong đầu của ta chỉ có một suy nghĩ, là ta muốn đánh bại Hắc Phong Quốc, làm cho Hắc Khi huynh đệ hai người biến mất trên thế gian.

Chỉ có bọn họ biến mất, sau này Tiểu Bối Bối của ta sẽ không bị bọn họ thương tổn.

Vì bảo bối của ta, ta không quan tâm đến việc san bằng Hắc Phong Quốc, không quan tâm hai tay dính đầy máu tươi, khuynh tẫn thiên hạ, ta chỉ vì người ta yêu.

Nhìn không thấy nàng, ta sợ, ta sợ nàng ở Hắc Phong quốc bị ngược đãi, ta sợ Hắc Khi huynh đệ sẽ tra tấn nàng.

Nàng là bảo bối của ta, ta không thể tưởng tượng bộ dáng nàng bị thương dù chỉ là một chút, ta sẽ đau lòng.

Đoạn ngày không có nàng, ta mới phát hiện thì ra ban đêm lại dài như vậy, ban ngày càng dài hơn.

Mỗi một ngày, ta làm cho bản thân mình tập trung vào việc an bài kế hoạch tấn công Hắc Phong Quốc, chỉ có bận rộn một chút mới có thể làm cho ta miễn cưỡng khống chế mình không một mình xâm nhập vào Hắc Phong Quốc, làm như vậy là hành động mạo hiểm không có lý trí.

Vì Tiểu Bối Bối, ta tuyệt đối không thể mất đi lý trí, chỉ có lý trí sáng suốt, ta mới có thể tìm được phương pháp tốt nhất để nghĩ cách cứu nàng.

Chỉ là, khi một ngày bận rộn kết thúc, khi ta đối mặt với bàn ăn không có nàng, căn phòng không có nàng, chiếc giường không có nàng, lòng ta vẫn luôn trống rỗng, ăn không biết vị, ngủ không biết ngon.

Nàng đã muốn xâm nhập sâu vào xương tủy của ta, trở thành một bộ phân của ta, không có nàng, sẽ không trọn vẹn.

Ở ngoài cửa thành Hắc Phong Quốc, trận chiến ấy, còn chưa bắt đầu đánh, ta đã nhất định thua rồi.

Bởi vì…… Hắc Phong Quốc có trong tay quân bài chí mạng nhất của ta.

Nhưng, ta thua, không phải bởi vì ta chiến bại, trận chiến ấy, Xích Diễm quốc không có bại, thất bại là ta, bởi vì…… Ta mất đi Tiểu Bối Bối.

Khi Hắc Khi Dạ đâm kiếm vào người nàng, khi máu tươi đỏ thẫm của nàng bắn tung tóe vào không khí, ta chỉ cảm giác được rằng thế giới của ta đã sụp đổ.

Giờ khắc ấy ta thậm chí hận nàng, ta hận nàng thế nào lại bỏ rơi ta như vậy, nhưng, ta càng yêu nàng.

Ở mỗi một lần sinh tử trước mắt, vì sao nàng lại đều có thể xem sinh mệnh ta còn quan trọng hơn sinh mệnh của nàng, làm sao có thể đi vào nơi nguy hiểm trước mặt ta, làm sao có thể……

Ta xem nàng còn quan trong hơn so với mạng sống của ta, chẳng lẽ nàng không biết sao?!

Ta biết, nàng biết điều đó, nhưng ta cũng biết, nàng với ta có cùng một suy nghĩ, nàng cũng xem sinh mệnh của ta còn quan trong hơn so với sinh mệnh của chính nàng.

Cho nên, mỗi lần, nàng đều làm cho vô tình kiếm kia xuyên qua thân thể của nàng, thay thế cho ta……

Khi ta trơ mắt nhìn nàng biến mất trong hào quang, khi ta không tài nào tới gần nàng được, khi trong tầm mắt ta lại không còn có hình bóng của nàng, ta nghĩ đến cái chết.

Nhưng mà, ta cũng không thể chết, ta dùng hết lý trí mới miễn cưỡng ngăn cản mình tự sát, bởi vì nếu ta chết, ta cũng sẽ không còn hy vọng tìm được nàng.

Ta nói với chính mình, nàng chỉ là biến mất, nàng không có chết, nàng còn đang chờ ta tìm được nàng.

Cho nên, ta nhất định phải đi tìm nàng, bất kể chân trời góc biển, năm nào tháng nào, ta đều phải tìm cho được nàng, tìm không thấy…… Ta sẽ vẫn tìm.

Ta mang theo thể xác vô hồn trở lại hoàng cung, chỉ có ở trong Vương cung, ta mới có thể dùng năng lực lớn nhất đi tìm bảo bối của ta về.

Trưởng lão, là hy vọng duy nhất của ta, hắn tinh thông huyền diệu, lần đầu tiên ta cảm thấy pháp lực của ta hoàn toàn không có tác dụng, lần đầu tiên cảm thấy…… thì ra mất đi nàng, ta sẽ trở nên bất lực.

Cuối cùng, trưởng lão bói toán đến nơi Tiểu Bối Bối đi, nàng quay về nhân gian, về tới thế giới của nàng.

Ta liều lĩnh muốn tới nhân gian tìm nàng, vì đối phó với Hắc Phong Quốc, vì yên ổn lòng dân, ta không tiếc mạo hiểm có thể tẩu hỏa nhập ma sử dụng phân thân thuật, đem một linh hồn phân thành hai.

Ta biết, một nửa của ta nếu như đi đến nhân gian, Xích Diễm Quốc đối phó Hắc Phong quốc, rất có thể sẽ bại.

Nhưng mà, Tiểu Bối Bối đã trở thành trái tim của ta, không có nàng, ta vẫn sẽ bại.

Cho nên, ta muốn đi tìm nàng, tìm được nàng, ta sẽ chuyển bại thành thắng, nhất định sẽ!

_____

(*) Vân khai kiến minh nguyệt: cũng giống như câu “sau cơn mưa trời lại sáng” trong tiếng Việt, sau khi mây tan lại thấy được ánh trăng sáng
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.