Chương trước
Chương sau
Bối Bối nắm tay thành tiểu quyền đầu đuổi lại, trong ánh mắt cũng là tràn đầy ý cười.

“Đừng chạy, ta nhất định phải giáo huấn chàng, cho chàng biết cái gì gọi là uy nghiêm của nương tử.” Nàng hồn nhiên thét lên.

Trong tay Cô Ngự Hàn bưng một ly trà, ý định chạy cho nàng đuổi theo, bước chân không nhanh không chậm, nước trà trong tay 1 chút cũng không rơi ra.

Hắn vừa trốn tránh nàng vừa cười:“Nương tử, vi phu rất sớm liền lĩnh giáo qua uy nghiêm của nàng, còn có chiêu số khác không?”

Nhìn hắn quay đầu lộ ra biểu hiện giễu cợt với mình, mày liễu của Bối Bối lập tức dựng thẳng, khuôn mặt bởi vì kích động mà có vẻ đỏ bừng.

Con ngươi nàng chuyển động một chút, sau đó dừng lại, ủ rũ ai oán nhìn hắn, đôi mắt long lanh ngân ngấn nước, ủy khuất cực kỳ.

“Chàng khi dễ ta, biết rõ người ta thực đơn thuần không có chiêu số khác, cũng chỉ có nghìn lẻ một lần lặp lại chiêu này, chàng còn muốn giễu cợt người ta, chàng không có lương tâm, không có lòng đồng cảm, không có lòng thương hoa tiếc ngọc, cũng không có lòng yêu nương tử, càng thêm không có…… Dù sao chính là tấm lòng gì đó đều không có!”

Ngay sau đó, nàng ngồi xỗm một góc tường vẽ vòng tròn, tiếp tục rưng rưng rơi nước mắt:“Quả nhiên nam nhân đều là như thế này, chiếm được rồi liền cảm thấy không mới mẻ, sẽ vượt ra khỏi quy củ, sau đó có mới nới cũ, chỉ thấy người mới cười không thấy người cũ khóc…… Ô…… Ta thực có số khổ, liều mạng nhỏ vì tên bạc tình lang sinh ba đứa nhỏ đáng yêu, ai biết hắn tuyệt không đem chua xót của ta mà nhớ tới……”

Cô Ngự Hàn hoàn toàn trợn tròn mắt, như thế nào liền lập tức ngồi xỗm góc tường đi? Không phải mới vừa rồi còn chỉ trích hắn với lý lẽ tràn đầy không sợ gì sao?

Ai…… nhìn nàng, thân hình xinh đẹp nho nhỏ ngồi ở góc tường nơi đó, rất ủy khuất.

Cho dù biết nàng là giả bộ, nhưng mà…… lòng vẫn là đau đau.

Hắn cam chịu bất hạnh lại đau lòng đi qua, đem nàng từ chỗ góc tường kéo lên, nhẹ giọng gọi một cách yêu thương:“Nương tử……”

Bối Bối giấu không được ý cười đem mặt giấu trong lòng hắn, cười đến run lên, miệng cũng không ngừng:“Hừ, ta không phải nương tử của chàng, trong lòng chàng đã muốn bỏ rơi ta, trừ khi chàng lại cầu hôn ta, lại cưới ta, ta mới nghĩ xem có muốn lại làm nương tử của chàng hay không.”

Nghe được tiếng nói rầu rĩ của nàng, cảm giác bả vai nàng đang run rẩy, Cô Ngự Hàn có chút hoảng:“Nương tử, lời này về sau đừng nói nữa, nàng biết lòng ta mà.”

“Ai biết, ta không biết.” Bối Bối ý cười trên môi càng thêm mở rộng.

Nói nàng tà ác cũng tốt, nói nàng cố tình gây sự cũng thế, nàng thích nghe được giọng điệu khẩn trương như vậy của hắn, thỉnh thoảng nghe, làm cho nàng cảm thấy được tình cảm của hắn dành cho nàng, nàng cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

Khổng Tử nói, chỉ có nữ nhân và tiểu nhân là khó dạy, nàng là nữ tử, cho nên…… nàng thỉnh thoảng làm một chút chuyện xấu cũng không lỗi nha, a……

Huống chi, hắn đối với mấy chuyện xấu nàng làm lại càng không nói gì đâu.

Hắn thoáng dùng sức muốn kéo nàng, muốn nhìn gương mặt nàng, nhưng nàng lại vẫn vùi trong bả vai hắn.

“Tiểu Bối Bối, ngoan, ta yêu nàng, đừng khóc, là vi phu sai, vi phu không nên giễu cợt nương tử chiêu số thực hiện nghìn lẻ một lần vẫn không có sáng ý, sau này vi phu nhất định không tái phạm được không?”

Hắn không ngừng mà dỗ nàng.

Dỗ hồi lâu, Bối Bối mới lại rầu rĩ mở miệng:“Vậy chàng về sau muốn mỗi ngày phải nói với ta rằng chàng yêu ta, bây giờ ta muốn nghe.”

“Được, nàng yêu ta.”

Hắn nhếch miệng mà cười, không thay đổi được bản tính xấu xa.

Phản ứng của nàng là muốn đẩy mạnh hắn ra.

“Được được, vi phu yêu nương tử, thực yêu thực yêu nương tử.”

Cô Ngự Hàn nhanh lại dỗ nói, tay ôm nàng thủy chung không buông.

Rốt cục cảm thấy đùa đã, Bối Bối mới ngẩng đầu, cười với hắn mắt ngọc mày ngài rất đắc ý:“Ta chỉ biết chàng thực yêu ta.”

Nhìn thấy nàng “Tiểu nhân đắc chí” tươi cười, Cô Ngự Hàn sửng sốt trong nháy mắt, liền rất nhanh thích ứng, tuấn mi nhẹ nhướng lên, cười dài hôn nàng thật mạnh coi như trừng phạt một chút.

Hắn biết Tiểu Bối Bối của hắn trêu cợt hắn, ai, nhưng….. Hắn vẫn thực cam tâm tình nguyện mà làm, ai bảo hắn chính là không muốn nhìn dáng vẻ rầu rĩ của nàng, cho dù là giả vờ, hắn vẫn sẽ “bị lừa”.

Chậc chậc, nương tử của hắn gần đây rất gian trá, càng ngày càng giống hắn, a……

Thoáng xoay người, hắn một tay ôm lấy nàng, một lần nữa đi trở về ngồi xuống ngai vàng.

Lấy ra tờ giấy đưa tới trong tay nàng ý bảo nàng xem.

Bối Bối nhẹ nhàng nhớ kỹ từng chữ trên đó:“Cô Ngự Thần, Cô Ngự Nguyệt, Cô Ngự Tuyết…… Đây là chàng đặt tên cho đứa nhỏ của chúng ta sao?”

Hắn gật gật đầu, hỏi ý kiến của nàng:“Thích không?”

Bối Bối suy nghĩ một chút, sau đó mới trả lời:“Uhm, thích, chàng có phải chuẩn bị cho bảo bối lão đại của chúng ta kế thừa Vương vị?”

Nghe vậy, con ngươi đen của hắn xẹt qua một tia khen ngợi, hiểu lòng của hắn cũng chỉ có Tiểu Bối Bối.

“Nhưng mà…… Nàng làm sao mà biết ta muốn bồi dưỡng lão Đại kế thừa Vương vị?”

Ngón tay của Bối Bối chỉ hướng tên Cô Ngự Thần:“Chữ Thần này, có ẩn ý đế vương, chàng đặt tên như vậy không phải ám chỉ lão Đại tương lai phải làm thái tử sao? Nhưng mà……”

Nói xong, đôi mày thanh tú của nàng có chút nhíu lại, sắc mặt hiện ra lo lắng.

Hắn ôm lấy nàng:“Nàng là sợ con của chúng ta sẽ giống huynh đệ Hắc Khi tranh đoạt Vương vị có phải hay không?”

Bối Bối khó nén u buồn nhẹ nhàng gật đầu:“Chàng không lo lắng sao?”

Hắn thực tự tin nhếch môi:“Đương nhiên không lo lắng,đứa con của Cô Ngự Hàn ta làm sao có thể sẽ vì cái Vương vị trói buộc này mà tranh đoạt, nàng nha…… nàng nên lo lắng là bọn chúng về sau không đứa nào chịu kế thừa Vương vị, muốn nàng sẽ sinh thêm một đệ đệ để kế thừa Vương vị, ha ha……”

Thấy mày của nàng vẫn không có cách nào giãn ra, hắn cầm lại tờ giấy có viết ba cái tên:“Tiểu Bối Bối, nàng chỉ đoán đúng phân nửa, Thần mặc dù có ý tứ đế vương, nhưng cũng có ẩn ý phải có trí tuệ vĩ đại cùng năng lực cường đại, ta đặt con lớn nhất tên là Thần, còn hy vọng hắn làm một đại ca mạnh mẽ có thể bảo vệ đệ đệ muội muội, ta tin tưởng Thần nhi sẽ không làm cho chúng ta thất vọng.”

Bỗng nhiên, cửa phòng bị đẩy mạnh:“Oành!”

Ba đứa nhỏ cùng ngã vào trong.

Cô Ngự Hàn cùng Bối Bối nghe tiếng nhìn lại, chỉ thấy ba đứa con của bọn họ đang té trên mặt đất.

Thân của lão Đại nằm dưới nhất, lão Nhị ở giữa, muội muội cuối cùng ở trên, thoải thoải mái mái tuyệt không cảm thấy khó chịu bị đè nặng, cho nên…… nàng có ý xấu không muốn đứng dậy.

“Muội muội, muội còn không mau đứng lên, ngươi nặng muốn chết, sắp đem ta ép tới nghẹt thở rồi đây.” Lão Nhị thở hổn hển quay đầu kêu muội muội.

Ngay sau đó, hắn lại quay đầu nói vào bên tai của ca ca:“Ca ca, ta đã nói không muốn cho muội muội theo, nàng ta thật phiền phức, nếu vừa rồi không có nàng ta, chúng ta sẽ không ngã vào, lần sau nếu lại cho muội muội theo cùng, ta liền vứt bỏ hai người các ngươi, ta tự mình đi chơi!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.