Khi mũi kiếm chạm đến cổ hắn, Huyên Trữ cảm thấy máu trong người đều ngừng chảy.
Hai tròng mắt xinh đẹp của nàng cơ hồ muốn nhòa đi, cuối cùng nước mắt không ngừng rơi, trong nháy mắt, tất cả mọi thứ trong mắt nàng đều trở nên vô nghĩa, thế giới xoay tròn, vách núi đen gió đang thét gào nàng cũng không để ý......
“Không......”
Tiếng nói điên cuồng bi thương thống khổ tựa như trời đất ngả nghiêng.
Đột nhiên, nàng cảm thấy một dòng khí trong thân thể cuồn cuộn, ánh sáng màu tím theo thân thể của nàng phát ra, lá rụng dưới chân nàng đều bị thổi bay.
“Oành!”
Dòng khí cường đại trong giây lát đánh văng Lôi Vân, Huyên Trữ vừa khóc vừa hướng Hắc Khi Phong bay qua.
“Đừng......”
Chỉ một thoáng, động tác của mọi người đều dừng lại một chút, tay cầm kiếm của Hắc Khi Phong cũng tạm dừng, đầu óc có chút trống rỗng.
Sự liều lĩnh của nàng, khiến cho hắn chấn động.
Sắc mặt của Hắc Khi Dạ không đổi, không chút nghĩ ngợi liền chém ra một chưởng, thẳng tắp đánh về phía lưng Huyên Trữ.
“Phốc!” Huyên Trữ bị đánh đến nỗi thổ huyết, thân mình đang đến gần Hắc Khi Phong lay động một chút, không có dừng lại vẫn tiếp tục chạy qua.
“Công chúa!” Hắc Khi Phong hô to một tiếng buông kiếm xuống, vươn tay đỡ lấy được nàng.
Huyên Trư ngã xuống ở trong lòng hắn, bên môi nhiễm đỏ một vết máu đỏ sẫm.
Vừa tiếp xúc với ngực hắn, nàng bởi vì lưng bị thương mà đau đớn đến nỗi không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xa-vuong-tuyen-hau/2001925/quyen-6-chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.