“Nào, uống thuốc đi.”
Hắc Khi Phong đưa chén thuốc đã thổi nguội tới bên miệng nàng.
Nhìn thuốc trong thìa đen như mực, từng trận đắng xông vào mũi, Huyên Trữ làm mặt khổ.
“Rất đắng.” Đầu nàng dựa ra sau, rời xa mùi đắng kia.
“Thuốc đắng dã tật, ngoan, thuốc lạnh rồi sẽ không tốt lắm, mau uống đi.” Hắn ôn nhu nhẹ nhàng dỗ dành nàng.
Huyên Trữ nhăn mày, ủy khuất nhìn hắn, ánh mắt ôn nhu của hắn nhanh chóng bao phủ nàng.
Ai, nàng đầu hàng.
Nàng bóp mũi, vẻ mặt tráng sĩ xả thân làm cho hắn mỉm cười.
“Không cần ủy khuất như vậy, ta nhìn sẽ đau lòng.” Hắn vỗ về mặt nàng, âu yếm không thôi.
Huyên Trữ bĩu môi, dứt khoát tiếp nhận chén thuốc từ tay hắn, một hơi uống sạch thuốc.
Cầm chén thuốc đưa cho hắn, nàng liền khẩn cấp quạt đầu lưỡi: “Đắng quá đắng quá.”
“Thật đắng như vậy sao?” Hắn hơi hơi nhíu mày.
“Bằng không chàng uống thử xem, đắng chết.” Huyên Trữ chu miệng lên liếc hắn một cái.
Nhưng mà, hắn lại thật sự uống giọt thuốc còn đọng lại trong chén.
Thấy thế, Huyên Trữ vội vàng ngăn cản hắn, cầm chén thuốc đặt qua một bên.
“Phong, chàng làm gì mà phải uống, ta chỉ nói thôi, ta cũng không muốn chàng sinh bệnh thật phải uống thuốc, ta tình nguyện bệnh liệt giường...”
“Huyên nhi.”
Hắn thoáng mở giọng đội mắt đen không đồng tình trừng nàng một cái, lập tức lại bất lực lắc đầu.
Đưa nàng tựa vào lòng, hắn nhẹ nhàng khiển trách: “Sau này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xa-vuong-tuyen-hau/2001895/quyen-6-chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.