Đêm càng sâu, mọi người tản đi.
Lôi Mông đi theo Thái y ra khỏi tẩm thất.
“Thái y, tình trạng của Vương thế nào?”
Thái y cười híp mắt: “Thân thể Vương đã không còn trở ngại.”
“Nói như vậy... Vương thật sự là không sao rồi?” Lôi Mông thì thào, không biết là đang nói với thái y hay là nói với bản thân.
“Đúng vậy, thân thể Vương khỏe mạnh...”
Lôi Mông nghĩ rồi lại nghĩ, quyết định mở miệng: “Nhưng mà...”
Nhưng mà, khi lời nói đến cổ họng rồi lại ráng áp chế.
Nếu Vương đã quên Huyên Trữ công chúa, vậy hắn có nên tiếp tục kích động Vương hay không, Vương tận mắt thấy công chúa biến mắt, nhất định là tạm thời chịu không nổi đả kích mới lựa chọn quên đi.
Hắn hà tất phải vạch vết sẹo của Vương chứ...
Thái y thấy hắn hồi lâu cũng không nói tiếp, có chút bực mình.
“Nhưng mà cái gì?”
Lôi Mông hoàn hồn, cười cười cho coi: “Không có gì, Vương tỉnh lại ta rất vui mừng, có chút choáng váng mà thôi.”
“Ha ha ha... Vất vả cho ngươi, vậy lão phu đi trước.”
Thái y vừa đi, bên trong tẩm thất liền truyền ra thanh âm của Hắc Khi Phong: “Lôi Mông, ngươi vào đây.”
Lôi Mông cả người cứng đờ, đầu óc nhanh chóng chuyển động.
Hắn nên giải thích cho Vương chuyện công chúa không ở trong Vương cung như thế nào đây?
Trong lúc mãi suy nghĩ, hắn đã vào đến tẩm thất.
“Vương, Người tìm thuộc hạ?” Hắn cung kính hành lễ.
Hắc Khi Phong tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xa-vuong-tuyen-hau/2001870/quyen-6-chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.