Chương trước
Chương sau
Trong tẩm cung được bố trí khí phái, trướng rèm với đường vân vàng nhạt chậm rãi phiêu động, làm nhu hòa hơn khí phách dương cương (thuộc về nam nhân) của căn phòng, thêm một phần khoan khoái.

Ngự giường lớn như vậy, Huyên Trữ nằm trên đó, thân mình yêu kiều nhỏ nhắn thoạt nhìn như là bị bao phủ bởi chiếc giường lớn, trông có vẻ yếu đuối gấp bội.

Mặt nàng không hề có một chút hồng hào, mồ hôi lạnh hai bên trán một giọt một giọt chảy ra.

Một đám thái y đang dốc toàn lực chẩn đoán cho nàng.

Hắc Khi Phong nóng lòng đứng ở bên giường, hô hấp cũng trở nên căng thẳng.

Cuối cùng, hắn nhịn không được lên tiếng: “Thái y, tình cảnh của nàng rốt cuộc như thế nào? Các ngươi có kết luận chưa?!”

Một vì thái y tuổi tác cùng địa vị cũng là cao nhất đi ra nói: “Vương, tình cảnh của Huyên Trữ công chúa chỉ sợ… không quá lạc quan.”

Nghe vậy, đầu Hắc Khi Phong uỳnh một tiếng ong ong vang lên, hắn mất đi lý trí túm cổ áo của thái y: “Ngươi nói không lạc quan là có ý gì? Ta không cho phép ngươi nói nàng không ổn, nói cho các ngươi biết, các ngươi nhất định phải chữa khỏi cho nàng, bằng không toàn bộ các ngươi đều phải chịu tội!”

Sắc mặt của thái y trắng xanh, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.“Vương… Vương, chúng thần nhất định dốc toàn lực đối phó.”

Nhìn thấy thần sắc hoảng sợ của thái y, Hắc Khi Phong mạnh mẽ hoàn hồn, hắn cố gắng đè nén xuống cảm xúc sắp sụp đổ, miễn cưỡng sửa sang lại thần sắc: “Tiếp tục chẩn trị!”

“Vâng vâng.”

Kế tiếp, cấp cứu liên tục đến tận trời tối, các thái y đều mệt mỏi bước chân mềm nhuyễn, nhưng lại không dám thả lỏng chút nào.

Hắc Khi Phong vẫn ngồi canh bên giường, gắt gao giữ lấy bản tay nhỏ trắng bệch lạnh buốt của nàng, không chớp mắt nhìn chăm chú vào nàng.

Trong khoảng thời gian này, nàng như đã mất đi linh hồn, mặc kệ thái y châm cứu hay là rút đoản dao ra, nàng một chút phản ứng cũng không có.

Cả người nàng duy nhất có thể làm người khác cảm giác được chính là nhiệt độ cơ thể đang liên tục hạ thấp.

“Huyên nhi, ráng chống đỡ, nhất định phải chống đỡ, chỉ cần nàng khỏe lên, cái gì ta cũng đồng ý với nàng… Xin lỗi, Xích Diễm quốc còn rất xa, ta chỉ có thể mang nàng về nhà của chúng ta trước, nơi này, cũng là nhà của nàng, là nhà của chúng ta, ta nhớ ra rồi, chúng ta là phu thê, nàng không phải đã nói chúng ta sẽ vĩnh viễn ở bên nhau sao? Huyên nhi… ”

Hắn không ngừng ở bên tai nàng kêu gọi, hy vọng nàng có thể nghe được giọng nói của hắn.

Nhưng mà, cho dù hắn nói đến khô miệng, nàng vẫn như cũ không phản ứng.

Nhìn sắc mặt nàng càng ngày càng trong suốt tái nhợt, hắn lại chỉ có thể nắm chặt tay nàng, ra sức.

Hồi lâu, thái y lau lau mồ hôi, kiên trì kinh sợ nói: “Vương, đám người vi thần đã… đã cố hết sức, thương thế của Huyên Trữ công chúa đều xử lý thỏa đáng, chỉ là bị thương quá nặng, khiến Huyên Trữ công chúa khí huyết lưỡng hư [*], hơn nữa trong cơ thể Huyên Trữ công chúa có độc của cỏ Huyết Tâm, bây giờ độc khí công tâm, chỉ sợ… chỉ sợ… ”

Hắc Khi Phong áp giọng quát bảo ngưng lại: “Đủ rồi, không cần nói nữa, các ngươi đều ra bên ngoài trông chừng đi.”

“Vâng, chúng thần cáo lui.”

Trong tẩm thất, chỉ còn lại có hai người bọn họ.

Đôi mắt đen của Hắc Khi Phong dịu dàng ngóng nhìn nàng, bàn tay ấm áp xoa lên má nàng.

Nếu không phải hắn xuất hiện, nàng sẽ không bị thương, nếu không phải yêu hắn, bây giờ vẫn là Huyên Trữ công chúa của Xích Diễm quốc như trước kia, mỗi ngày đều rất vui vẻ.

“Huyên nhi, ta nợ nàng nhiều như vậy, nàng tỉnh lại đòi nợ ta a, tỉnh lại đánh ta mắng ta xả giận.”

Nhưng mà, đáp lại hắn, thủy chung là tia hô hấp cực kỳ yếu ớt của nàng.

“Tay nàng rất lạnh, nàng nhất định rất lạnh đúng không? Ta ôm nàng ngủ, nàng sẽ không lạnh.”

Hắn thất hồn lạc phách thì thào, nhẹ tay nhẹ chân nằm cạnh thân thể của nàng, đưa thân thể ấm áp dính sát thân mình lạnh như băng của nàng, cánh tay tráng kiện thật cẩn thận mà ôm nàng.

Hàn khí, từ thân thể của nàng không ngừng mà truyền tới, hắn một chút cũng không để ý, ngược lại rất vui mừng.

“Huyên nhi, giao hết cái rét lạnh trong cơ thể nàng cho ta… Ta chuyển chân khí cho nàng, nàng cảm thấy ấm áp chút nào không?”

Hắn vừa vận khí khiến thân thể của mình bảo trì trạng thái ấm áp tốt nhất, vừa nhìn nàng mà thì thào.

Cứ như vậy, hắn không ngừng dùng thân thể của mình làm ấm nàng, cho dù chân khí tổn hao hết, mệt mỏi vô cùng nhưng vẫn không đình chỉ.

Bóng đêm thâm trầm, ngoài tẩm thất, các thái y không dám tự tiện rời đi nửa bước, thảo luận lẫn nhau, xem còn có thể tìm ra đối sách khác hay không.

Trong tẩm thất, Hắc Khi Phong vẫn nhìn chăm chú vào nàng, tầm mắt chưa bao giờ rời khỏi nàng.

Có lẽ là do sự cố chấp của hắn hay thậm chí là độ ấm của cơ thể hắn có phát tác dụng, thân thể của nàng cư nhiên từ từ tăng nhiệt độ, không chỉ không hề hạ nhiệt độ, ngược lại còn ấm lại.

Hắn lập tức liền phát hiện.

“Huyên nhi, Huyên nhi… ” Hắn kinh hỉ lớn tiếng gọi.

Hô hấp nàng nhợt nhạt, không đáp lại, nhưng, hô hấp trong ngực nàng phập phồng rõ ràng.

Hắc Khi Phong khó nén kích động đan chặt mười ngón tay của nàng, động tác rất nhanh cũng rất nhu hòa mà rời giường, sau đó hướng ngoài cửa gọi: “Thái y, Thái y… ”

Thái y ngoài cửa vội vàng gấp rút tiến vào: “Vương.”

“Mau, mau nhìn xem nàng.” Hắc Khi Phong nóng vội thúc giục.Cho dù có chút không rõ, nhưng thái y một chút trì hoãn cũng không dám lập tức tiến lên tham mạch.

“À? Mạch của Huyên Trữ công chúa tăng cường, hơn nữa nhiệt độ cơ thể cũng tăng trở lại… ”

Tiếp theo, Thái y lại chẩn tham toàn thân Huyên Trữ, chân mày chậm rãi dãn ra.

“Vương, tình cảnh của Huyên Trữ công chúa tốt hơn nhiều so với ban nãy, cứ dựa theo tình cảnh này, Huyên Trữ công chúa sẽ tỉnh lại, chỉ cần công chúa có thể tỉnh lại, như vậy chúng ta sẽ có nhiều thời gian hơn để nghiên cứu phương thuốc chẩn trị cỏ Huyết Tâm.”

“Vậy các ngươi mau trở về nghiên cứu, nhất định phải nghiên cứu được!” Bây giờ Hắc Khi Phong cái gì cũng không quản, cho dù là làm khó người khác hắn cũng phải làm.

Các thái y trầm trọng đáp “vâng”, sau đó vội vàng rời đi, nắm bắt thời gian nghiên cứu đối sách.



Đêm hôm khuya khoắt, vạn vật yên tĩnh.

Huyên Trữ bắt đầu mơ mơ màng màng nói mê: “Phong, đừng rời xa ta, đừng rời xa ta… Vương huynh, Huyên Trữ muốn về nhà… ta muốn về nhà… Phong, đợi ta với, đừng đi… ”

Hắc Khi Phong kích động vạn phần nhìn nàng: “Huyên nhi, nàng đã tỉnh rồi phải không, Huyên nhi… Ta ở đây, nàng mở mắt nhìn ta xem, ta không có đi, ta ngay tại bên cạnh nàng, Huyên nhi… ”

Tựa hồ nghe được lời nói của hắn, mí mắt nàng giật lên một chút, nói mê với hắn: “Phong… ở đây, ở bên cạnh ta, Phong… ”

Giọng nói của nàng rất thấp rất thấp, cơ hồ là ngậm đầu lưỡi mà nói.

Nhưng mà, Hắc Khi Phong lại nghe được rõ ràng.

Hai tay hắn gắt gao bao vây bàn tay nhỏ bé của nàng, không ngừng ở bên tai nàng nói: “Đúng vậy, ta ở bên nàng, nàng chỉ cần mở mắt có thể thấy ta, ngoan, mở mắt nhìn ta… ”

Nói tới lời cuối cùng, hắn dùng giọng nói rất nhu tình nhẹ nhàng dỗ dành nàng, dùng sự ôn nhu của hắn để nói với nàng, tướng công làm nàng quyến luyến của trước kia lại về bên cạnh nàng.

________[1] Khí huyết lưỡng hư: thiếu máu, giảm bạch cầu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.