Chương trước
Chương sau
Đêm đen kịt, gió cao cao, chung quanh rất an tĩnh, thích hợp nhất làm chuyện lén lút, khụ, phải nói là làm chuyện bí mật.
Bối Bối tránh thoát cung nữ người hầu, sờ sờ dò dẫm đi tới phòng ngủ của Cô Ngự Hàn, hai tròng mắt trong suốt trong bóng đêm chớp chớp: Anh Nhi nói ta sẽ chỉ làm Cô Ngự Hàn càng thêm tức giận, cũng quá xem thường người, ta hiện tại phải đi nói xin lỗi với hắn, để ngày mai lúc Anh Nhi rời giường thấy ta cùng với Cô Ngự Hàn hòa hảo như lúc ban đầu, không thể nhìn ta nghi ngờ nữa!
Dè dặt đi vào trong phòng ngủ, nàng nhẹ tay nhẹ chân tới gần giường lớn phía sau mặt rèm, càng tới gần, tim đập càng không thể khống chế càng nhảy loạn nhịp, trong đầu không tự chủ được xẹt qua dung nhan tuấn mỹ lúc ngủ của hắn, tim của nàng càng đập nhanh như tim thỏ lúc bị bắt.
Không biết hắn có thói quen ngủ khỏa thân hay không? Nàng chỉ thấy qua bộ ngực rắn chắc của hắn, nhưng lại là điểm nhỏ nhất của cơ thể, không biết vóc người của hắn có giống vẻ bề ngoài làm cho người ta chảy nước miếng hay không.
Mang theo ý nghĩ khẩn trương và chờ mong nhiệt liệt, Bối Bối xốc trướng rèm, tuy nhiên, đệm chăn nói cho nàng: trên giường không có ai!
“Di? Người đâu? Đã trễ thế này Cô Ngự Hàn sẽ đi nơi nào?”
Bối Bối ngồi ở trên mép giường, cắn ngón tay, không thể lý giải được.
“Quái, chẳng lẽ hắn đi hậu cung để thị sủng mỹ nhân?” Ánh mắt của Bối Bối đột nhiên trợn to, còn mơ hồ có chút phun hỏa.
Vừa nghĩ tới cái khả năng này, trong lòng nàng trào đầy một cảm giác bực bội mãnh liệt từ từ dâng cao, nàng cắm đầu vọt ra tẩm cung, bắt gian đi!
Tuy nhiên, nàng mới đi không được vài bước, loáng thoáng nghe được phía sau mặt trướng rèm bên kia truyền đến tiếng nước róc rách, tựa hồ có người đang khoát nước?
Nàng dừng chân lại, tò mò quay đầu trở lại đi tới gần.
“Kỳ quái, trong phòng ngủ Cô Ngự Hàn còn có ôn tuyền* sao? Cứ như có hệ thống sưởi hơi truyền tới?” Bối Bối nghi hoặc lầm bầm lầu bầu.
Len lén vén lên một góc trướng rèm, trong lúc nàng đang thích ứng với sương mù ấm áp bên trong, đôi mắt hạnh của nàng cơ hồ không chịu rời đi.
Cô Ngự Hàn đang tắm, nhưng lại là ở trong một cái ôn tuyền không lớn không nhỏ thoải mái vui đùa. Trong khi uốn éo, thân thể của hắn… Oa tắc, dáng người cao lớn, cơ thể cực kỳ xinh đẹp đầy thu hút, nhào lộn trên nước.
Dần dần lộ ra! Nàng nhìn đến cả lưng hắn, trời! Mỹ nam đi tắm! Mỹ nam tuyệt đối! Mỹ nam đẹp lóa mắt!
“Oa…” Nàng xem thực kinh khủng, nhưng cũng không quên vươn tay che miệng mình lại, rất sợ bản thân phát ra âm thanh.
Cô Ngự Hàn tận tình rong chơi trong nước, không ngừng thay đổi các tư thế bơi lội, mỗi tư thế đều hết sức hoàn mỹ, dường như để cho người nào đó xem.
Mắt phượng nheo lại, dư quang từ đuôi mắt thỉnh thoảng liếc về phía trướng rèm, nơi đó, ánh mắt chăm chú nhìn mình, mê luyến trong mắt hoàn toàn thỏa mãn hư vinh trong lòng hắn.
Kỳ thật từ khi nàng vừa vào phòng ngủ, hắn cũng biết nàng đến, đôi môi khinh bạc của hắn chu ra thành một nụ cười gian xảo, mùi vị trên người nàng không giống thông thường, nhưng lại là mùi vị hắn đặc biệt quen thuộc!
Đã thấy thân thể nàng càng ngày càng có khuynh hướng tiến vào, mà nàng tựa hồ còn hoàn toàn không có phát hiện thân thể của mình đã sớm không được trướng rèm bảo vệ!
Con ngươi đen của hắn lóe ra sung sướng vui vẻ, xem ra dường như nàng rất thích thân thể của hắn…
Trong lúc Bối Bối thấy vậy hồn nhiên quên cả tình trạng của bản thân, Cô Ngự Hàn đột nhiên quay đầu trở lại, nhìn thẳng vào nàng, cố ý banh mặt, tiếng nói trầm thấp có chút không vui: “Tiểu Bối Bối, ta nhớ kỹ ta vẫn còn nổi giận, mà ngươi còn dám tới rình coi ta tắm rửa!”
___
*Ôn tuyền: suối nước nóng
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.