Trong thạch động, gió lạnh gào thét, Cô Ngự Hàn đặt Bối Bối nằm trên một tảng đá bóng loáng, quan sát nàng… Trắng trắng mềm mềm, nho nhỏ, rất khả ái, nhất là mặt nàng, vừa mới liếm một cái, đã cảm nhận được một làn hương thanh tân. Nhưng thật là nhát gan, thật sự đã bị hắn dọa cho ngất xỉu. Bất quá đứa con gái loài người nhỏ xíu sao lại chạy đến xà giới đây? “Lạnh, lạnh quá…” Bối Bối trong lúc mê man, hàm răng run lên, sắc mặt tái xanh như đóng thành băng. Cô Ngự Hàn nhíu nhíu mày, lạnh? Có lạnh như thế sao? Nhìn nàng run thì chắc thế thật. Hắn đưa tay vỗ vỗ mặt nàng: “Này, lạnh thì không cần ngủ, tỉnh dậy sẽ không lạnh, nhóc con loài người này..” Đánh một hồi, thấy nàng một chút phản ứng cũng không có, vẫn liên tục kêu lạnh, Cô Ngự Hàn miễn cưỡng giương mắt, cười gian một tiếng, chỉ chốc lát sau, liền biến thành một con rắn lớn màu đỏ sậm, chậm rãi vây quanh Bối Bối, cuốn chặt nàng ở trong. Nhìn nàng ngủ, dần dần hắn cũng thấy buồn ngủ, nếu đã vậy, cùng ngủ cho rồi, hắn thích mùi vị trên người nàng, ngửi được, ngủ càng thêm thoải mái. Tựa đầu gác bên cạnh cổ nàng, hắn nhắm mắt lại, cũng ngủ luôn. Một lát sau, thân thể run rẩy của Bối Bối dần dần bình ổn lại,đôi mày nhíu chặt cũng dần dần buông lỏng ra. Thật là ấm áp… Bối Bối vuốt ve cái gối ôm mềm mềm, trên mặt nó không ngừng tỏa hơi ấm, từ từ đuổi đi đám khí lạnh thấu xương mới rồi. Thời gian im lặng trôi qua, Bối Bối mơ mơ màng màng dần lấy lại cảm giác, sau đó chậm rãi mở mắt, có chút mê man nhìn đỉnh đầu? Gì? Gian phòng của nàng như thế nào biến thành nham thạch lấm tấm đỏ? Gì? Con gấu ôm của nàng từ bao giờ cũng biến thành màu đỏ nữa? Bối Bối day day mắt làm cho bản thân tỉnh hẳn, nghiêng đầu, trong khoé mắt chợt xuất hiện một tia kinh hãi: “Xà… Đầu rắn, ta cùng nhau ngủ với rắn, a —— ” Nàng lăn lông lốc giãy dụa lết ra, run rẩy nhìn con rắn vừa to lại vừa đỏ, nằm cuộn thành một trái núi nhỏ trước mặt, trí nhớ trước lúc té xỉu chợt hiện lên, nàng nhớ kỹ đã té ngã vào thân một con rắn to màu nâu tro, sau đó… Cái con rắn kia muốn ăn nàng… “Ta ta ta… Như tại sao không may như vậy a, tại sao núi này nhiều rắn lớn như vậy, ta ta ta… Cứu mạng a!” Bối Bối cả kinh nói không lên lời, thét chói tai, bỏ chạy. Nghe được tiếng bước chân dần dần đi xa, Cô Ngự Hàn chậm rãi mở mắt, nhìn thân ảnh nhỏ xinh cố sống cố chết chạy trốn, tỏ vẻ bất mãn: “Làm cái gì, ta có phải không may hay không? Ý tốt không cần báo đáp, nếu không phải ta cống hiến ra cái thân thể ấm áp này, ngươi đã sớm bị chết rét, hừ!” Đảo tròn đôi mắt hồng trong suốt đầy tinh nghịch, hắn “Vèo” một tiếng quăng ra ngoài, bám chặt theo Bối Bối, hắn muốn cho nàng biết rõ ràng, hắn là một con rắn đầy lòng tốt lại vừa phong cách, không phải cái loại thấp hơn cả bò sát thấy là làm cho người khác rùng mình như trong mắt nàng! Nghe phía sau truyền đến tiếng “Sàn sạt”, Bối Bối nhìn lại: “Oa a, như thế nào đuổi theo ra tới, nó không phải đang ngủ sao?” “Trời ạ, không cần đi nhanh như vậy, ta không có chạy nhanh như vậy a, chậm chậm, không cần nhanh như vậy a xà lão huynh…” Tiếng kinh hô lại vang khắp rừng mai tuyết tung bay, làm cho…không gian yên tĩnh lạnh lẽo tăng thêm sức sống. ___ *Lạc bào: thạch động!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]