Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Quy tắc hành vi thứ mười một của Slytherin: Xà vương, thần thánh không thể xâm phạm.​



Nhìn đám người càng lúc càng hỗn loạn, là một Slytherin tiêu chuẩn, Isadora ngay tức khắc dịch người ra sau thoát khỏi chiến trường khôi hài, nhưng thật không may, đám người nhốn nháo chen đẩy lẫn nhau khiến Isadora trên tay còn ôm thêm một chồng sách giáo khoa không đứng vững ngã xuống sàn nhà, sách vở của cô cùng với sách vở của một người khác đồng dạng ngã xuống trộn lẫn vào một chỗ.

Merlin chết tiệt, Merlin tất thối, Merlin quần lót, Merlin cái gì cũng được, Isadora rất không quý tộc ở trong lòng chửi bậy cùng thầm nguyền rủa Merlin, không quan tâm sách vở cùng người cùng mình ngã xuống, tay trái nhanh chóng chặn lại miệng vết thương đang chảy máu trong lòng tay phải khóc không ra nước mắt, gương mặt đã đen đến nổi có thể vắt ra mực. Hôm qua khi ra ngoài không mang theo dược cầm máu đặc biệt, vết thương này e là phải chịu đựng cho đến khi về nhà rồi, đây là sơ suất của cô, nhất định không được để cha biết, nếu không mùa hè còn lại cô nhất định không tránh khỏi bị chép phạt năm trăm lần Slytherin hành vi thủ tục. Nhanh chóng đem sách giáo khoa của mình thu dọn đầy đủ, bực mình dùng một thần chú thu nhỏ lại bỏ vào túi nhỏ trên váy, lúc đầu vì còn phải tính tiền nên cô mới ôm cả chồng đi tới, còn bây giờ cô mặc kệ, cứ để gia tinh xử lí những chuyện còn lại đi, cô phải nhanh chóng rời khỏi đây về trang viên Prince uống dược cầm máu phiên bản đặc biệt trước khi để cha thân yêu biết được, cô không muốn chép phạt, lại càng không muốn cha đau lòng.

Khi Isadora cùng cô bé tóc đỏ Ginny Weasley ngã xuống, hai kẻ còn đang hết mình vật lộn quấn vào một chỗ mới giật mình tỉnh lại, tách ra đứng trừng nhau.

Arthur Weasley gương mặt đỏ bừng có thể sánh ngang với đầu tóc tức giận trừng con công đối diện, vợ ông - bà Molly Weasley đứng một bên giúp đỡ ông chỉnh trang lại quần áo, những Weasley nhỏ còn lại thì đỡ cô em gái út của mình dậy và thu dọn đám sách cũ rơi đầy đất.

“Em không sao chứ?”

Hermione Granger đứng bên cạnh Harry Potter lên tiếng hỏi Isadora, vốn Ron Weasley cũng muốn đến quan tâm Isadora nhưng khi nhìn thấy con nhện xanh trên vai Isadora đành học tập các anh trai của mình đi quan tâm em gái út.

“Cảm ơn, em không sao.”

Isadora phủi bụi đất trên váy, còn tưởng mặc đồ Muggle đi vào Hẻm Xéo sẽ không khiến người chú ý, không gặp phải rắc rối, không ngờ cứ vẫn xảy ra chuyện. Một lần nữa chặn lại miệng vết thương, ngẩng mặt nhìn lên người vừa mới hỏi mình. Là một cô gái có mái tóc nâu hơi lộn xộn, bên cạnh cô ấy là một chàng trai có mái tóc đen rối tung, một đôi mắt xanh lục xinh đẹp bị che khuất bởi đôi mắt kính cũ nát. Isadora nhếch miệng, không cần phải nhìn đến vết sẹo hình tia chớp cô cũng biết anh chàng này là Cứu Thế Chủ đại danh đỉnh đỉnh, đơn nhiên cô gái đứng bên cạnh kia không cần hỏi cũng rõ ràng là tiểu thư vạn sự thông. A, không biết là may mắn hay bất hạnh, tổ ba người tam giác vàng Gryffindor rắc rối trong miệng cha đều đang ở đây.

“Vết thương trên tay em không sao chứ?”

Bất kể ai ở nơi ngập tràn phù thủy thuần huyết thấy người có xuất thân Muggle giống mình đều sẽ dâng lên cảm giác thân thiết, Hermione thân thiện nhìn Isadora, hiển nhiên chiếc váy đen trên người đã khiến cô phù thủy nhỏ thông minh này nhìn lầm. Không phải Hermione không nhìn thấy khí chất chỉ có ở quý tộc trên người Isadora, nhưng không chỉ phù thủy mới có quý tộc, Muggle cũng có, hơn nữa còn là rất nhiều. Trong mắt Hermione, Isadora chính là một quý tộc Muggle.

“Không sao đâu ạ, chút nữa sẽ ổn.”

Ấn tượng của cha với Hermione Granger không tệ, ít nhất là người duy nhất trong đám Gryffindor lỗ mãng, đầu óc nhét đầy cỏ lác mà cha thấy vừa mắt. Isadora đối với Hermione vui lòng nở một nụ cười khiến cô phù thủy nhỏ trong lòng không ngừng thầm than đáng yêu.

Bên phía cửa ra vào, Lucius Malfoy sau khi chỉnh trang lại mình xong mới nhìn đến đối thủ của mình ở đối diện, bắt gặp vết thương bị chặn lại nhưng vẫn không ngừng chảy máu của cô bé mặc đồ Muggle nhưng vẫn như cũ tao nhã cao quý không ai bằng kia thì nhíu mày, dùng một giọng điệu ngân nga của quý tộc mà nhắc nhở, trong giọng nói hiếm thấy không có khinh thường, trực giác khiến ông cảm thấy cô bé này có thân phận không tầm thường.

“A, vị tiểu thư này, tốt hơn hết nên nhanh chóng xử lí vết thương trên tay đi.”

Đúng vậy, cô nên nhanh chóng hủy diệt vết thương trên tay, đem nó biến về hình dạng như lúc ra khỏi nhà, nếu không cô nhất định sẽ rất thảm. Lấy ra chiếc khăn lụa trong túi, Isadora lau sạch vết máu trên tay, thuận tiện băng bó vết thương tránh cho vết thương nhiễm trùng lại chảy máu quá nhiều. Hành động của Isadora khiến chiếc nhẫn gia chủ cô đeo trên ngón áp út tay phải lộ ra trước mặt Lucius, thành công khiến vị quý tộc khổng tước giảo hoạt, gặp chuyện không loạn biến sắc mặt, trong lòng vô cùng khiếp sợ. Thân là một quý tộc máu trong lâu đời, Lucius tất nhiên nhận ra chiếc nhẫn trên tay Isadora tượng trưng cho cái gì. Merlin váy ngắn, ngài đang đùa sao?

“Lucius, ở đây xảy ra chuyện gì?”

Trong khi Lucius Malfoy còn đang khiếp sợ tự hỏi, thì đằng sau vị quý tộc bạch kim vang lên một giọng nói lạnh lùng, mềm mượt như tơ lụa quét qua tai. Những ai là học sinh của Hogwarts lập tức trưng ra vẻ mặt kính sợ nhìn ra cửa, có một số ít người còn lâm vào trạng thái hóa đá, run rẩy nép vào người cha mẹ. Không nghi ngờ gì, người vừa mới lên tiếng kia chính là giáo sư độc dược học khủng bố nhất Hogwarts, con dơi âm trầm đầu đầy dầu, hầm Xà vương, Viện trưởng Slytherin – Severus Snape.

Xong rồi! Cô xong rồi, mùa hè cùng vạc độc dược đáng yêu của cô đều xong rồi. Isadora mang theo sắc mặt hơi tái nhìn ra cửa, không biết có nên giấu vết thương đi hay không, nhưng mà giấu nhỡ để cha biết được thì cô lại càng thảm. Cha à, không phải hôm nay cha không đến Hẻm Xéo hay sao? Như thế nào lại xuất hiện đúng lúc như vậy? Isadora trong lòng khóc thét, quyết định chết oanh liệt một chút, cô biết tình trạng thân thể mình không tốt, cha lúc nào cũng mang độc dược theo bên mình, chỗ cha nhất định có độc dược mà cô cần.

“Severus, chỉ là một vài chuyện nho nhỏ ngoài ý muốn mà thôi.”

Lucius Malfoy quay người lại nhìn bạn tốt, khóe môi luôn duy trì ở mười lăm độ hoàn mĩ chào hỏi người bạn không được tự nhiên của mình. Draco Malfoy nãy giờ đứng im lặng bên cạnh cha mình hành lễ chào viện trưởng cũng là cha đỡ đầu, đồng dạng duy trì điệu cười rất Malfoy khiến người ta muốn đánh kia.

Severus Snape từ bên ngoài đi vào, hắc bào phía sau gợn lên những đường cong xinh đẹp đầy khí thế, áp suất quanh người cùng gương mặt lạnh lùng nghiêm nghị khiến mấy con sư tử nhỏ trong tiệm sách xanh hết cả mặt. Isadora nhìn cha mình, bất giác lưng càng thêm thẳng, cho dù tay có bị thương cũng ngẩng đầu đầy kiêu ngạo. Đây chính là cha cô, khí thế đó không phải là ai cũng có được.

“Severus, đến Hẻm Xéo bổ sung nguyên liệu độc dược sao?”

Arthur Weasley cười miễn cưỡng cười nhìn đám mây đen vừa tiến vào, mặt có chút đỏ. Cho dù là ai cũng đều phải ngượng ngùng trước tình trạng của mình hiện tại. Giáo sư độc dược học bình thường rất hiếm khi đến Hẻm Xéo, chỉ khi nào cần bổ sung nguyên liệu độc dược mới có thể khiến người này rời xa cái vạc thân yêu được.

Snape lạnh lùng nhìn gia đình tóc đỏ, không cần Lucius trả lời thì anh cũng biết ở đây xảy ra chuyện gì. Hừ, Malfoy cùng Weasley đứng cùng nhau có thể xảy ra chuyện tốt gì? Tiệm sách này chưa bị thần chú tạc nổ đã là Merlin ban ân rồi. Không trả lời Arthur Weasley, Snape một lần nữa tìm kiếm, con gái anh chắc chắc cũng ở trong này, gia tinh mang đồ về không thấy có sách giáo khoa, anh đoán con bé vẫn còn đang mua. Tầm mắt tử vong của Xà vương lướt qua trên người Cứu Thế Chủ và tiểu thư vạn sự thông dừng lại trên người Isadora, khi ánh mắt ấy vừa hòa hoãn đi được chút ít thì phát hiện chiếc khăn lụa trắng đã dính máu biến thành màu đỏ quấn quanh bàn tay trái của con gái. Khí lạnh trên người cùng tầm mắt lạnh lẽo một lần nữa khiến các phù thủy nhỏ đông cứng, mà các phù thủy trưởng thành hơn cũng ăn không tiêu, Merlin ơi, ai chọc vị Xà vương này nổi giận vậy.

Snape thấy con mình bị thương, lo lắng nhíu mày, không hề nể nang phun nọc độc vào hai người vừa gây chuyện, không cần đoán anh cũng biết vì sao trên người Isa lại có vết thương. Chết tiệt, bọn họ dám làm con gái anh bị thương.

“Lucius, Weasley tiên sinh, chẳng lẽ đầu hai người đã bị dược làm đẹp và cỏ lác chiếm giữ hết rồi sao? A, đánh nhau trong tiệm sách đầy phù thủy nhỏ, hành động của hai người có thể sánh ngang quỷ khổng lồ rồi. Đứng giữa nơi đông người làm trò, hai người không thấy xấu hổ, Merlin cũng phải thay hai người đỏ mặt. Rita Skeeter sẽ vô cùng vui lòng vì hành động đầy vinh quang của hai người mà đưa hai người lên trang đầu của Nhật báo Tiên Tri sáng hôm sau.”

Snape dùng thanh âm trầm thấp mềm mượt như tơ lụa của mình phun nọc độc xong mới nhớ ra cảm xúc của mình dao động quá lớn, nhanh chóng vận dụng Bế Quan Bí Thuật, đôi mắt đen tuyền thâm thúy ẩn chứa lo lắng lập tức trở nên trống rỗng, như hai đường hầm sâu hun hút. Mắng xong hai người kia Snape mới nhớ ra vết thương trên tay con gái mình vẫn còn. Isa không biết thể chất của mình không được phép bị thương hay chảy máu sao mà còn không nhanh xử lí vết thương? Độc dược đâu sao không uống? Đừng nói với anh là con bé quên mang theo, đáng chết, về nhà anh nhất định phải phạt con bé thật nặng, con bé cũng đừng mong trong mùa hè này có thể chạm đến vạc độc dược.

Arthur Weasley xanh mặt xấu hổ ho khan, không dám nhìn vào Snape, dù cho Snape nói đúng, nọc độc của anh cũng không có ai muốn hứng chịu.

Lucius kì lạ nhìn bạn tốt, lúc mới vào còn tốt lắm, sao tự nhiên lại bạo phát rồi? Đây cũng không phải lần đầu mình và Weasley gây chuyện với nhau, trước đó cũng không thấy Severus như thế này bao giờ. Cho dù Severus che dấu rất tốt, nhưng làm bạn tốt bao nhiêu năm, Lucius vẫn rất dễ dàng nhìn ra cảm xúc của bạn tốt đang dao động, là lo lắng sao? Ai lại có bản lĩnh lớn như thế, được bậc thầy độc dược lo lắng, ngay cả Cứu Thế Chủ con của đóa hoa bách hợp kia cũng không được vinh hạnh này. Nhìn đến nơi ánh mắt của Severus vừa rời đi, vị quý tộc bạch kim bắt gặp cô bé vừa nãy. Trong lòng không khỏi lộp bộp, cô bé này đeo nhẫn gia chủ Prince, mà Severus trước đây lại chính là người thừa kế cuối cùng của Prince, là kẻ ngu cũng đoán được hai người có quan hệ huyết thống, nhất là đôi mắt đen như hắc diệu thạch kia, mười phần giống bạn tốt. Lucius lớn gan suy đoán, đây liệu có phải là con gái của Severus chăng? Nhưng nhiều năm như vậy rồi, Severus vẫn luôn độc thân, cũng không thấy anh qua lại với người phụ nữ nào, càng chưa từng nghe nói anh có con, trang viên Prince vẫn như cũ không có người đến Bộ Pháp Thuật làm thủ tục thừa kế. Nếu cô bé này thật sự là con của bạn tốt, vậy bao lâu nay Severus giấu cô bé này ở đâu?

Quý tộc bạch kim lâm vào rối rắm, suy nghĩ không ra, tốt hơn hết là hỏi bạn tốt. Nhưng trước tiên phải ra khỏi đây đã, mặc kệ quan hệ của Severus và cô bé này có như mình suy nghĩ hay không cũng phải để cô bé này xử lí vết thương trước.

“Severus đừng như vậy. Chúng ta nên về thôi, tôi nghĩ hồng trà ở trang viên Malfoy có thể thay lời xin lỗi.”

Còn xin lỗi điều gì, Lucius nghĩ Severus tự hiểu rõ.

Snape hừ một tiếng, trước khi ra khỏi tiệm sách Flourish & Blotts lặng lẽ tặng cho Isadora một ánh mắt ý bảo cô đi theo sau.

Mọi người trân trối nhìn giáo sư độc dược học rời đi, phía sau hắc bào đầy khí thế khiến người ta nghẹt thở. Khi những quý cô quý bà tiếp tục trở về với sự cuồng nhiệt lúc ban đầu, nụ cười của Gilderoy Lockhart đã không còn duy trì được nữa, buổi kí tặng sách của hắn thế mà bị phá vỡ, đáng ghét hơn còn là những người hắn không thể chọc vào.

Isadora nhân lúc mọi người không để ý đi ra khỏi tiệm sách, ở một con hẻm không người gần đó hai quý tộc bạch kim và snape đã chờ sẵn.

“Có chuyện gì đến trang viên Malfoy rồi nói.”

Snape nhìn Isadora, rồi nhìn chiếc khăn tay đã bị máu nhiễm đỏ một mảng sắc mặt càng thêm âm trầm. Trước khi Lucius lên tiếng liền cắt ngang, anh cần xử lí vết thương cho Isa. Bước lên ôm lấy con gái vào lòng, ma lực của Isa rất hỗn loạn, không chịu được ảnh hưởng của độn thổ, khóa cảng hay sử dụng bột Floo, thường ngày di chuyển đều nhờ gia tinh độn thổ mang đi, anh lúc này chỉ có thể tận lực làm giảm ảnh hưởng, giảm khó chịu khi dùng khóa cảng của con gái.

Được cha ôm, Isadora rất tự giác lấy hai tay ôm cổ cha, ở bên tai cha nói thật nhỏ, chỉ đủ để hai người nghe.

“Cha, Isa xin lỗi cha.”

Snape một câu cũng không nói, im lặng chạm vào khóa cảng mà Lucius vừa mới lấy ra. Sau một trận đè ép khó chịu khi bị hút ngược vào rốn cùng choáng váng qua đi bốn người đã xuất hiện trong phòng khách đầy hoa lệ của trang viên Malfoy.

“Dooby.”

Vừa vào đến phòng khách Lucius đã gọi ngay gia tinh đến.

‘Bụp’ một tiếng, giữa phòng khách xuất hiện một con gia tinh xấu xí, hai tai giống như tai dơi, mắt tựa như hai quả bóng tennis, mặc một chiếc áo gối dơ bẩn, nó cúi gập người, chiếc mũi dài như sắp chạm vào sàn nhà sáng bóng. Giọng nó vang lên the thé.

“Dooby phục vụ chủ nhân.”

“Mang trà bánh lên cho khách.”

Lucius ngồi xuống ghế salon giữa phòng, Draco ngồi xuống ghế bên cạnh, cậu bây giờ vẫn còn hơi choáng váng, cha đỡ đầu khi ôm cô bé đó trông thật dịu dàng, cậu biết cha đỡ đầu nhiều năm như vậy, bây giờ mới biết cha đỡ đầu cũng có lúc dịu dàng như vậy. Mà cô bé này là ai nha? Sức quan sát của khổng tước nhỏ vẫn chưa sắc bén được như cha mình, không nhận ra được phần nào quan hệ của Snape và Isadora.

“Vâng.”

Nghe theo lệnh, Dooby nhanh chóng biến mất, khi xuất hiện lại mang theo hồng trà thượng hạng mà Malfoy chuyên dùng để tiếp đãi bạn bè thân thiết, bánh ngọt tinh xảo đặt lên bàn rồi nhanh chóng biến mất một lần nữa.

Snape đặt Isadora ngồi xuống salon, không nhìn đến ai mà lấy ra một chiếc hộp, dùng đũa phép gõ lên mặt trên chiếc hộp, ngay tức khắc chiếc hộp biến lớn, rõ ràng đây là một tủ độc dược đặc biệt tiện lợi để mang theo bên người. Thể chất của Isadora từ khi sinh ra đã đặc biệt, khi bị thương thời gian hồi phục chậm gấp ba lần người bình thường, cũng rất khó cầm máu. Mỗi ngày phải uống ba loại độc dược khác nhau để đảm bảo có thể sinh hoạt bình thường, mỗi loại độc dược mà Isa uống đều phải được đặc biệt điều chế, cơ thể của Isa nếu dùng độc dược bình thường không những không có tác dụng mà còn có hại cho cơ thể.

Lấy ra độc dược bổ máu đặc biệt cho Isa uống, Snape tháo khăn tay ra, máu vẫn còn chảy, cần phải làm sạch miệng vết thương trước. Snape thuần thục xử lí vết thương trên tay Isadora, động tác nhanh chóng nhưng vô cùng mềm nhẹ dịu dàng, nếu để nhóm động vật nhỏ trong Hogwarts nhìn thấy cảnh này nhất định sẽ kinh ngạc đến rớt cằm, không khéo còn cho là Snape bị người khác uống dược đa dịch giả dạng thành. Không nói đi đâu xa, chỉ cần nhìn thấy vẻ mặt kinh dị của con rắn nhỏ Draco cũng đủ biết việc Snape dịu dàng đáng sợ thế nào.

Làm xong, Snape thu dọn hết những thứ trên bàn bỏ lại vào tủ, đũa phép gõ nhẹ vào cánh cửa một cái, chiếc tủ lớn nhanh chóng biến trở lại thành một chiếc hộp nhỏ rồi bỏ vào túi áo chùng. Nhìn vết thương đã hoàn toàn biến mất trên tay con gái, Snape hài lòng nhếch môi. Một giây sau, vẻ mặt dịu dàng của Snape hoàn toàn biến mất, thay vào đó là vẻ mặt âm trầm, lạnh lùng, nghiêm nghị mà các động vật nhỏ ở Hogwarts vẫn thường thấy, không nể nang gì mà phun nọc độc vào con gái mình.

“Isadora Prince, đầu óc con chứa toàn dịch nhầy của con sên sao? Thấy có ẩu đả tại sao không tránh đi còn khiến mình bị thương. Là một Slytherin, con nên tránh xa mọi nguy hiểm một cách nhanh nhất, con nên biết thể chất của con không cho phép con bị thương, cho dù đó là một vết xước nhỏ. Cha đã nhắc nhở con không dưới mười lần, không được phép không mang theo độc dược bên mình, thật hiển nhiên, tiểu thư Prince đây lại quên mất lời người cha đáng thương của cô nói. Nhớ kĩ, không được có lần sau, đừng nghĩ cha sẽ tiếp tục tha thứ cho con, nếu còn tái phạm, con cứ chuẩn bị ở luôn trong trang viên Prince đi.”

Xà vương, nói được sẽ làm được. Isadora ủ rũ cúi đầu nghe cha mình phun nọc độc. Cô luôn rất hâm mộ nghệ thuật nói chuyện của cha, nhưng đó là khi cha nói với người khác, còn đối với bản thân mình, nói thật cô tình nguyện chép phạt còn hơn. Mỗi lần nghe cha nói xong, đều khiến cô hốt hoảng mất mấy tiếng đồng hồ.

“Cha, Isa sai rồi. Sẽ không quên lời cha nói nữa. Cha tha lỗi cho Isa được không?”

Cha giận nhất không phải là cô bị thương mà là cô quên không mang theo độc dược, phải biết máu của cô rất khó cầm, nếu không uống độc dược ngay lập tức, cô có thể chết vì mất máu quá nhiều, người khác cho rằng đó là một vết thương nhỏ không cần để ý, nhưng đối với cô nó là cả một vấn đề.

Nhìn ánh mắt đáng thương của con gái, trong lòng Snape đã mềm nhũn nhưng vẫn như cũ lạnh mặt. Đừng tưởng anh không biết Isa đang giả vờ đáng thương, là một Slytherin tiêu chuẩn, con bé rất giảo hoạt, luôn biết cách tránh nặng tìm nhẹ, tận dụng mọi thứ để đạt được lợi ích lớn nhất. Muốn anh dễ dàng tha thứ sao? Never.

“Vì tiểu thư Prince đây khiến người cha đáng thương của cô lo lắng, chép phạt năm trăm lần Slytherin hành vi thủ tục để tiểu thư Prince đây nhớ rõ cái gì nên làm cái gì không nên. Một tháng còn lại cũng đừng nghĩ đến việc được chạm vào cái vạc thân yêu.”

Nói xong hình phạt, Snape thật tao nhã bưng lên ly hồng trà uống một ngụm, không để ý con dơi nhỏ nào đó đang vô cùng ai oán bi thương. Còn điều gì tàn khốc hơn việc không cho một Prince chạm vào vạc độc dược? Cha, con là con gái của người nha. Isadora bĩu bĩu môi chấp nhận hình phạt, Slytherin hành vi thủ tục thứ mười một: Xà vương, thần thánh không thể xâm phạm, cô không được phép không nghe theo lời cha.

Draco nghe cha đỡ đầu phun nọc lên chính con gái mình cũng ngây ngẩn, quả nhiên lúc nãy cậu nhìn nhầm, cha đỡ đầu làm sao có thể dịu dàng được. Lúc nghe được cô bé kia chính là con gái của cha đỡ đầu, cậu suýt chút nữa hóa đá, may mắn huấn luyện tốt đẹp dành cho người thừa kế Malfoy khiến cậu giữ vững được phần tỉnh táo cuối cùng. Cha đỡ đầu thế nhưng lại có con gái, vậy mà bao lâu nay cậu không biết, phỏng chừng cả giới pháp thuật cũng chỉ có mình cha đỡ đầu biết đi. Được rồi, nể tình cậu là một trong hai người đầu tiên biết được, cậu sẽ tha thứ cho cha đỡ đầu. Nhưng mà cậu cũng thật kinh ngạc, cha đỡ đầu thế nhưng lại có con gái, cậu không phải nói cha đỡ đầu không tốt, cha ngược lại rất tuyệt, cha là độc dược đại sư trẻ tuổi nhất, là phó hội trưởng Hiệp hội Độc dược, là Viện trưởng của Slytherin, số người muốn leo lên giường của cha đếm sơ qua cũng đầy mười đầu ngón tay rồi. Nhưng tính tình của cha thật khiến người khác không dám khen tặng, tình một đêm còn được, nếu sinh con cho cha nhất định phải là người cha rất thích, không biết là ai mà giỏi như vậy, có thể chịu đựng nổi nọc độc của cha. Còn nữa, con gái của cha cũng thật không giống cha, cô bé này nhìn vào rất ngọt ngào đáng yêu, cha mà không nói, ngay cả Merlin có khi cũng không nhận ra đây là con của cha đâu.

Thảo luận - góp ý
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.