Nghe được lời hứa của Khải Dực , Diệp Vũ Khuynh mới dám thả lỏng tâm trí đang căng thẳng của mình , trầm tĩnh lại cảm giác thân thể hoàn toàn mệt mỏi làm y hoàn toàn dựa sát vào trong lòng ngực của Khải Dực mà từ từ nhắm mắt lại. 
“Mệt mỏi?” Y khóc đến mệt mỏi , ánh mắt thũng sâu như cây hạch đào. 
“Ừ. . .” 
“Ngủ đi , hảo hảo ngủ một giấc , ta vẫn sẽ bên ngươi.” 
Nhìn Diệp Vũ Khuynh ở trong lòng ngực hắn hoàn toàn ngủ say , Khải Dực mới đứng dậy vào phòng ngủ lấy một số đồ vật , lúc sau không chút lưu luyến cùng Diệp Vũ Khuynh ly khai nơi được gọi là phòng cho thuê. 
Sau này gia đình của Diệp Vũ Khuynh chính là cái ôm ấm áp của Khải Dực! 
Khải Dực không chút ngượng ngùng dưới những ánh mắt tò mò của người đi đường , kêu một chiếc taxi đến thẳng công ty Khải thị. 
Hắn đương nhiên biết vì cái gì y bị người khác đánh chửi lại sợ hãi như thế , thử hỏi từ nhỏ sinh hoạt với cha mẹ đều bị họ mắng chửi ai mà sống trong hoàn cảnh đó lại không sợ hãi? Mãi cho đến khi y 15 tuổi mới có thể thoát ra khỏi gia đình ấy mà có một cuộc sống bình thường . Chỉ có học vấn tới tiểu học mà y chỉ mới 15 tuổi thì có thể tìm việc gì để nuôi sống chính mình? 
Vì nuôi sống chính mình , y chỉ có thể không ngừng làm việc , dựa vào một chút tiền công mới có thể duy trì cuộc sống . Ngay cả 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xa-vuong-ky-truyen/131120/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.