Nhấtđịnh là Từ Chấn muốn dẫn nàng đi, nhất định là vậy!
Miệngnàng cong lên mang theo nụ cười đợi vận mệnh an bài.
Nụ hôncàng lúc càng sâu Vũ Lâm nhắm lại mắt, để mặc nụ hôn này kéo dài vĩnh viễn.
Nhưngmột đôi cánh tay cứng rắn xoay mình vòng lên bả vai của nàng, một lòng ngựccường tráng ôm lấy cơ thể nàng, đây...... đây chính là thân rắn của Từ Chấnsao? Không phải là ảo giác của nàng chứ?
Nàng mởmắt ra trước mắt vẫn mơ hồ không rõ, nhưng nàng đụng đến thật sự là một thânthể ấm áp, đôi môi hôn nàng cũng rất quen thuộc, có lẽ đây là nhân từ cuối cùngông trời dành cho nàng! Để cho nàng có được loại cảm giác này.
Sươngmù dần dần tản đi, ánh sáng chậm rãi chiếu xuống, Vũ Lâm rốt cục thấy rõ tấtcả.
Đúngvậy, ôm nàng là một nam nhân, là nam nhân nàng yêu_Từ Chấn
“Chấn?Là chàng sao?” Nàng sững sờ hỏi.
Từ Chấnnhìn chằm chằm nàng, trong mắt tràn đầy trìu mến, “Ngoại trừ ta còn ai vàođây?”
“Nhưng......Nhưng tại sao như thế?” Mặc dù vui vẻ ập đến nàng vẫn khắc chế không được tòmò.
“Bởi vìnước mắt của nàng để cho thân rắn của ta sống lại, hình người của ta đươngnhiên cũng không sợ ánh mặt trời chiếu, tự nhiên tỉnh lại.” Hắn xoa xoa hai mánàng.
“Nướcmắt của ta?” Nàng vẫn không hiểu.
“Thânrắn của ta bị chôn dưới mặt đất nhưng chưa tắt thở nên vẫn tồn tại, nhưng nhiệtđộ cơ thể quá thấp nên không thể tỉnh , đều do nàng rơi nhiều nước mắt mới làmcho ta có hội thức tỉnh lại.”
“Trờiạ......”
Vũ Lâmkhông thể tin nổi hạnh phúc hiện tại, trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xa-vuong-hon-tan-nuong/1534298/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.