Từ Chấncùng Vũ Lâm đi dọc theo hành lang dài, bốn phía im lặng chỉ còn tiếng bướcchân.
Ngoàimàn che dày cộm, mặt trời đã lặn về phía Tây, ánh trăng đã mọc lên phía Đông,ban đêm đến sức mạnh Từ Chấn mạnh hơn cơ hồ kéo Vũ Lâm đi, hoàn toàn không để ýnàng có theo kịp tốc độ của hắn hay không.
Đây......Đây là cách hắn yêu nàng sao? Vũ Lâm trong lòng buồn bực nghĩ, nàng bắt đầuhoài nghi lời Kha Hân Khởi từng nói.
Vàophòng hắn lập tức kéo nàng đến bên giường, Vũ Lâm bị ép đến trên giường, trongkhoảng thời gian ngắn có chút không thở nổi.
“Nàng......Nàng......” Từ Chấn hiếm khi nói không ra lời.
“Ta thếnào?” Vũ Lâm mở to mắt to hỏi.
“Nàngthật sự thích...... Từ Nhạc?” Hắn hỏi có chút lo lắng bất an.
Vũ Lâmchần chờ một hồi lâu mới xác định bản thân đã nghe được câu gì, chẳng lẽ......Chẳng lẽ Từ Chấn đang ghen sao? Nếu không phải tại sao trong mắt lại có nồngđậm sầu lo cùng khẩn trương?
Nàngnên trả lời thế nào đây? Trả lời để hắn hài lòng? Hay chọc hắn tức? Hoặc......Trêu đùa hắn một chút?
Nàng hokhan một tiếng, thái độ mập mờ nói:“Ở phương diện nào đó mà nói thiếp rất thíchhuynh ấy.”
Từ Chấnlồng ngực vì hô hấp dồn dập mà nhanh chóng phập phồng, sắc mặt trầm xuống, “Rốtcuộc thích bao nhiêu?”
Nhìnphản ứng rõ ràng của hắn Vũ Lâm dường như muốn bật cười, nhưng nàng biết làmvậy hắn sẽ giở giọng, cho nên nàng chỉ có thể ráng nhịn xuống.
“Thiếp......chỉ xem hắn như bạn thôi, bởi vì hắn rất có nghĩa khí chỉ vậy mà thôi.” Nàngthẳng thắn nói.
“Chỉvậy thôi?” Từ Chấn cau mày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xa-vuong-hon-tan-nuong/1534295/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.