Chương trước
Chương sau
Vũ Lâmnhanh tay che lại rèm cửa, bên trong chỉ còn lại ngọn đèn trên bàn, tất cảthoạt nhìn không có gì khác thường.
Ngườivào cửa không phải ai khác, vẫn mặc trường bào màu đen, vẻ mặt hắn có chút mệtmỏi.
“Nàng ởđó làm gì? Lại đây!” Hắn vươn tay về phía nàng, trầm giọng ra lệnh.
Hắn......Hắn dường như tức giận...... Không, không phải dường như, hắn căn bản đang nổinóng, mày kiếm hai bên dựng thẳng, đôi mắt chỉ cần trừng to có thể làm người taphát run.
Vũ Lâmdo dự đứng lên đi về phía trước, còn chưa đi đến trước mặt hắn đã bị hắn độtnhiên kéo vào trong ngực.
“Ai bảonàng chậm quá !” Hắn lập tức mắng người .
“A......”Lỗ mũi bị đụng đau, nàng nhịn không được thấp thét một tiếng.
Mỗi lầnđều như vậy, hắn luôn động một chút liền tức giận, trước thành thân đã như thếsau khi thành thân chỉ sợ càng nghiêm trọng!
Nàng......Nàng thật sự sẽ gả cho phu quân như vậy sao?
Hai tayhắn cứng như sắt kiềm chặt nàng nàng, thoáng chốc làm cho nàng không thể hôhấp, khi nàng đang muốn ngẩn đầu lên đặt câu hỏi, chợt nghe thấy hắn ở bên tainàng thở hổn hển“Ta mặc kệ! Ta cái gì cũng không quản! Ta nhất định có đượcnàng!”
“Ngài......Ngài làm sao vậy?” Cho dù trước đó muốn phản kháng nhưng nàng nhịn không đượchỏi.
“Mặc kệbọn họ nói thế nào, ngăn cản thế nào cũng đừng mơ có thể tách nàng khỏi ta! Chodù chết ta cũng phải mang theo nàng đi cùng!”
Nghehắn nói nàng đại khái đoán được xảy ra chuyện gì, nói vậy quần thần vẫn cực lựcphản đối khiến hắn phát hỏa tức giận, hắn mới có phản ứng như vậy.
“Ngài......buông ra một chút......” Nàng bị ôm đến hít thở không nổi.
“Takhông buông!” Hắn nói giọng cường ngạnh“Nói gì cũng không buông!”
“A......”Vũ Lâm thở dài trong lòng, nhớ tới lời Từ Nhạc vừa nói, giờ phút này chỉ có làmcho hắn buông cảnh giác mới có thể thoát khỏi hôn lễ này, nhưng nàng thật sự cóthể làm được sao?
Khônglàm thì không còn cách nào, nàng ít nhất cũng phải làm thử!
Vùngvẫy một lát nàng rốt cục vươn hai tay khoác lên vai hắn khẽ vuốt.
Từ Chấncả người đột nhiên cứng ngắc, cảm thấy hành động của nàng thật khó hiểu, haimắt sắc lạnh nhìn chằm chằm nàng.
“Chàng......Đừng tức giận, được không?” Hơi thở của nàng phun lên cổ hắn, mười cái ngón taydịu dàng mềm mại trấn an làn da nóng ấm của hắn.
“Nàng......”Lúc này đổi lại hắn không nói gì .
Nhấtđịnh phải làm cho hắn tin tưởng nàng! Mặc kệ nàng sợ hãi ra sao, nàng không thểkhông làm!
Vũ Lâmkhông tốn nhiều lực đã kéo được hắn xuống, để hắn ngồi trên ghế lớn trước mặtnàng, sau đó bắt đầu hôn từ trán hắn, dọc theo lông mi, mắt, mũi, hai má đếnmôi, cằm dưới, hạ xuống một đám nụ hôn nhỏ vụn.
Tuyrằng động tác rất nhẹ nhàng rất vụn vặt, nhưng chuyện hoang đường nhất nàng dámlàm!
Hắnbưng lấy mặt nàng, con ngươi tối đen nhìn thẳng vào con ngươi trong suốt củanàng, lần này đổi lại hắn hỏi:“Nàng làm sao vậy?”
“Khôngcó gì.” Nàng rầu rĩ nói, cúi đầu sợ hắn nhìn thấy mưu kế của nàng, “Chàng đừngtức giận cũng đừng nhốt ta ở chỗ này được không? Ta đều nghe lời chàng.”
“Ngheta? Nàng đồng ý làm vương hậu của ta?” Hắn nhướng cao mày rậm, hoài nghi thínhlực của mình.
Nàngchủ động ngồi trên đùi hắn, lảng tránh ánh nhìn chăm chú của hắn“Dù sao......Dù sao là ta thiếu chàng.”
“Nóithế nào? Vì thiếu ta? Trước đó nàng không nghĩ như vậy .”
Ngườinày thật đáng ghét! Lúc này lại muốn lật lại chuyện cũ!
Vũ Lâmđem mặt tựa lên vai hắn, nhỏ giọng nói:“Ta...... ta chỉ không muốn nhốt tại nơinày thôi!”
“Phảikhông? Nàng trước đó phản ứng thật lợi hại, tại sao mới nhốt một ngày một đêmđã khuất phục ? Nàng không phải muốn gạt ta chứ? Hay muốn ta phớt lờ?” Hắn nânglên khuôn mặt của nàng, không cho nàng tránh né khi hắn chất vấn.
Hắnkhông phải dễ bị lừa, trừ phi có lý do rất tốt, mà hắn không cho rằng nàng cóthể nói ra.
Trời ạ!Hắn thật đa nghi cũng thật nhạy cảm!Vũ Lâm cơ hồ phải mở miệng tự thú, rồi lạicường nuốt vào những lời đó, thầm nghĩ:Cần làm cũng đã làm, nửa đường đổi ý thìnàng sẽ tiêu đời!
“Chàngmuốn nghĩ thế nào thì nghĩ, tóm lại ta nói ta muốn làm vương hậu của chàng,chàng không tin ta cũng không có cách.”
Ánh mắthắn giống như bầu trời đêm, chớp cũng không chớp nhìn nàng, giống như nàng làtia sáng duy nhất trong đêm tối, là hy vọng duy nhất trong cuộc đời hắn.
Trầmmặc hồi lâu, lâu đến tựa hồ không khí muốn đông lại.
Khôngbiết hắn rốt cuộc nghĩ thế nào? Vũ Lâm trong lòng không khỏi kích động, lo lắnghắn sẽ phát hỏa hoặc nhìn thấu tâm sự của nàng.
Rốt cụchắn mở miệng “Hôn ta, chạm vào ta tựa như nàng vừa mới làm.”
Vũ Lâmsửng sốt một chút, sau khi xác minh những lời hắn nói mới vươn tay khẽ vuốttrên mí mắt, hắn rốt cục không chờ được nữa mở miệng“Hôn ta, chạm vào ta, tựa như nàng vừa mới lại.”
Trướcnhắm mắt lại.
Hắn làmtheo ý của nàng, vẻ mặt nhắm mắt giống như đứa bé, hoàn toàn tin tưởng nàng,tràn ngập chờ mong.
Vũ Lâmôm hắn mà muốn khóc, tại sao người nam nhân này lại tham muốn chiếm hữu nàng?Tại sao vận mệnh để hai người bọn họ dây dưa ?Tại sao trong lòng nàng có thêmmột loại dịu dàng trước nay chưa từng có?
Nàngchậm rãi vuốt mái tóc đen, cảm giác từng sợi tóc của hắn lọt lướt qua giữa ngóntay nàng, mái tóc vừa đen vừa rậm tựa như người của hắn, mỗi một cái đều làmcho nàng hoảng sợ lại đau lòng.
Ngóntay của nàng khẽ run vuốt ve khuôn mặt kiên nghị của hắn, đôi môi anh đào khẽmở hôn lên đôi môi mím chặt, thời điểm nàng làm loáng thoáng nghe thấy hắn thởdài.
Bàn tayvụng về từ từ cởi bỏ vạt áo hắn, môi anh đào chần chờ nhẹ dừng trên ngực hắn,rõ ràng cảm giác được tim hắn đập thật mạnh, hô hấp trở nên nặng nề.
“Đủrồi!” Hắn đột nhiên ôm chặt eo nhỏ của nàng.
Nànghoài nghi ngẩng đầu, còn chưa kịp hỏi gì đã bị hắn ngăn lại môi, chỉ có thểphát ra một tiếng a.
Hônxong lại hôn, không biết đây là nụ hôn thứ mấy, hắn không ngừng hôn nàng, hônđến nàng đầu óc choáng váng, không gian chung quanh như ngừng lại, số mạng cũngtạm dừng..chỉ còn lại nụ hôn này.
Ai cũngkhông nói được tình huống phát triển thế nào, bọn họ lại quay lại giường lớnlăn lộn trên đó, như đến trên xà vương gấm thượng, bắt đầu vô tận khát khaocùng giao ra.
“Nóicho ta biết, nàng là người của ta!” Hắn một đường hôn tới bộ ngực sữa của nàng,yêu cầu nàng hứa hẹn.
“Ta......Ta là người của chàng......” Nàng ôm lấy bờ vai của hắn nói lời say mê, khi hắnliếm hôn thì nàng không thể nào suy tư một cách bình thường.
“Vĩnhviễn!”
“Vĩnhviễn......”
Còn cóthể không vĩnh viễn sao? Ngọn lửa tình thiêu đốt mạnh mẽ, làm nàng vĩnh viễnkhông thể xóa đi dấu vết hắn để lại!
Hắnnghe vậy cười nhẹ, trong nụ cười mang theo chua sót, “Ta chờ lâu như vậy, suynghĩ lâu như vậy, vẫn chỉ có thể xuất hiện trong mộng của nàng, chỉ có thể yênlặng nhìn nàng lớn lên, rốt cục nàng có thể trở thành vương hậu của ta.”
Nướcmắt đột nhiên nổi lên khóe mắt, nàng trừng mắt nhìn không để cho nước mắt nhỏxuống, nàng đưa tay nhẹ nhàng mơn trớn sống lưng rộng lớn của hắn, “Mặc kệ sựtình sẽ như thế nào, ta đều là người của chàng.”
Khi nóiđến đây nàng không hiểu bản thân đang nói thật hay nói dối, bởi vì nàng thật sựkhông biết diễn kịch...... Hắn trịnh trọng đồng ý nói:“Được, ta sẽ cho cho nàngngồi lên vị trí đó, đó cũng là chỗ ngồi chỉ có nàng mới được.”
Sớmhiểu được hắn cương quyết ra sao, nên nàng không nói thêm gì nữa.
Nàng đểmặc hắn tùy ý vuốt ve, ôm ấp, hôn môi, dù sao tất cả của nàng đều là hắn, chỉcần hắn đụng vào nàng, nàng sẽ có phản ứng, mơ màng, thở dài, than nhẹ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.