Từ Chấnrốt cục dừng lại bước chân đưa tay không biết cầm cái gì, lúc sau một ngọn đèndầu yếu ớt chậm rãi sáng lên thì ra bọn họ đi tới cuối sơn động, bốn phía khôráo thoáng lạnh chỉ có nham thạch.
“Ngồixuống.” Hắn kéo nàng ngồi lên tảng đá lớn.
Vũ Lâmtò mò nhìn xung quanh chung quanh, không hiểu đêm nay hắn muốn nàng làm gì.
Từ Chấncầm tay nàng, nhìn chăm chú vào hai tròng mắt nàng rồi nói:“Nghe đây hiện tạita phải đi làm một chuyện quan trọng, nàng ở tại nơi này chờ ta, ta sẽ tới đónnàng.”
“Ngài......muốn ta một mình ở chổ này?” Vũ Lâm hoài nghi có phải mình nghe lộn không .
“Đúngvậy, nhưng nàng phải nhớ kỹ vô luận thế nào nàng cũng không được khóc, một giọtnước mắt cũng không thể rơi, nếu không ta sẽ không vào được động, nàng cũng sẽ vĩnh viễn ở tại nơi đây .”
Lúc nóiđến đây vẻ mặt Từ Chấn tương đối nghiêm túc, còn mặt Vũ Lâm lập tức trắng xanh.
“Ngàinói thật dễ dàng, ta...... Ta hiện tại đang muốn khóc!” Nàng sợhãi nói, cơ thể bắt đầu run rẩy.
Bởi vìnàng từ nhỏ đã nằm mơ thấy sơn động tối đen, đặc biệt là bóng tối ở đó làm côcảm giác như ma quỷ, nếu không có hắn trong mộng làm bạn nàng nhất định sẽ chịukhông nổi .
Hiệntại đột nhiên bắt nàng một mình ở chỗ này lại không biết hắn khi nào trở về,còn không cho nàng khóc nếu không thì vĩnh viễn không có cơ hội nhìn mặttrời...... bảo nàng làm sao chịu được?
“Chẳnglẽ nàng không tin ta?” Từ Chấn cau mày, lửa giận trong lòng đang dâng lên.
“Nhưngta...... ta sợ a!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xa-vuong-hon-tan-nuong/1534276/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.