“Sợđau?” Hắn vẫn nắm bím tóc cô không buông, cố ý muốn làm cho nàng chịu chútít khổ sở.
Nàngngẩng đầu trong mắt lóe tia kháng nghị“Ngài thích làm người ta khổ sở sao?”
“Không,chỉ có đối với nàng mới như vậy.” Hắn tuy nói thế nhưng vẫn rầu rĩ vì Vũ Lâmthật không hiểu lòng hắn, nàng thì đổi đề tài hỏi:“Ta...... Ta có thể hỏi ngàimột chuyện không? Sau...... sau này ta phải làm gì? Có phải chỉ cần quét sạchcăn phòng này là được?”
Hắnkhông nói nhiều chỉ trả lời qua loa:“Trách nhiệm của nàng chính là hầu hạ ta,mặc kệ ta bảo nàng làm gì, nàng phải ngoan ngoãn nghe lời nếu không ta liền ănnàng.”
Ăn? VũLâm đột nhiên lạnh cả sống lưng, nàng không hy vọng bản thân “Bị ăn”chấm dứtkiếpsống này.
Thấynàng vẫn còn xuất thần, hắn nâng khuôn mặt nhỏ nhắn trong lòng bàn tay“Mệt?Muốn ngủ sao?”
“Ack......”Nàng sửng sốt một chút thành thực trả lời:“Ừm! Ta có thể ngủ chưa?”
“Cònchưa đến lúc nàng còn công việc phải làm.”
Hắn cúiđầu hôn lên mí mắt nàng, không biết có phải nụ hôn ẩn chứa ma lực hay không,khiến cơn buồn ngủ trong mắt nàng lập tức biến mất trở nên tỉnh táo giống banngày chứ không mơ hồ buồn ngủ như lúc trước.
“Ômchặt ta.” Hắn kéo bàn tay nhỏ bé hoàn qua hông hắn“Chúng ta phải xuất phát.”
“Hả?”Vũ Lâm còn chưa kịp phản ứng liền cảm giác được lòng bàn chân bay lênkhông.Chợt mất đi trọng tâm làm cho nàng chỉ có thể ôm chặt hắn, chỉ sợ khôngchú ý một chút sẽ rơi xuống.
Haingười bay ra cửa sổ thẳng lên bầu trời đêm, chỉ thấy bốn phía sương trắng vờnquanh Vũ Lâm không khỏi hỏi:“Chúng ta đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xa-vuong-hon-tan-nuong/1534271/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.