Chương trước
Chương sau
Cánh cửa kêu lên cái 'két' mở ra, trưởng thôn vô cùng nôn nóng vọt vào, nhìn thấy tôi vẫn đang ôm Triệu Khả Tiên, vội vã nói: “Bất Phàm, bầy rắn vào thôn rồi, cắn thương..."
"Đâu liên quan gì đến cháu? Ông đi mà nhờ lão già Vương giải quyết." Tôi trực tiếp ngắt lời ông ta, cúi đầu nhìn Triệu Khả Tiên tái nhợt trong lòng.
Trưởng thôn sửng sốt, vội nói: “Bất Phàm, bác Vương đã bị rắn cắn, thày lang Vương đã tiêm huyết thanh kháng độc rồi, hơn nữa bầy rắn kia đang lao tới di thể của ông nội cháu.”
"Cái gì?" Cơ thể của tôi run rẩy, nhanh chóng đặt Triệu Khả Tiên xuống rồi đứng dậy, mới vừa đi hai bước, bèn ngừng lại, quay đầu nhìn Triệu Khả Tiên, nói: “Trưởng thôn, giúp cháu tìm xe đưa cô ấy đi bệnh viện, nếu cô ấy chết, thì toàn thôn phải chôn cùng."
"Được, cháu yên tâm, bác nhất định sẽ cố hết sức, cháu mau nghĩ cách đuổi bầy rắn trong thôn." Trưởng thôn sốt ruột nói.
Tôi tiếc thương nhìn Triệu Khả Tiên, đoạt lấy cây đuốc trong tay của trưởng thôn, nhanh chóng chạy về phía cửa thôn ở chân núi.
Lúc này thôn làng đã hỗn loạn, khắp nơi đều là tiếng kêu la thảm thiết cùng tiếng chó sủa, không có nhà nào yên bình.
Trăng rằm tháng bảy vừa lớn vừa tròn, nên dù không có đèn pin, cũng có thể thấy rõ đường đi.
Điều khiến tôi lo lắng không phải là xà tai trong thôn, mà là tại sao bầy rắn lại xông về phía di thể của ông nội? Rốt cuộc chúng muốn làm gì?
Tôi nhanh chóng một mình chạy đến dưới tán cây hòe già, di thể của ông nội vẫn treo trên ngọn cây.
Mà ở dưới tán của cây hòe, lúc nhúc hàng trăm con rắn, một mảng đen ngòm, nhìn thôi đã lạnh cả sống lưng, bầy rắn đủ chủng loại, kích cỡ đa dạng, nhỏ thì chỉ cỡ ngón tay, to thì bằng bắp đùi của thanh niên.
Chúng nó nhao nhao ngẩng đầu lên, thè lưỡi rắn xông về phía di thể của ông nội, con lớn nhất đã leo lên thân cây.
"Cút! Cút hết cho tao!" Tôi quơ cây đuốc, trực tiếp vọt tới dưới tán của cây hoè già, không ngừng dùng đuốc xua đuổi bầy rắn chung quanh.
Thị lực của rắn rất kém, chỉ dựa vào cảm ứng nhiệt để xác định vị trí của con mồi, nhiệt độ của ngọn lửa khiến bầy rắn sợ hãi, tôi bèn lao tới, phần lớn bầy rắn đã tản đi.
"Cút ngay!!"
Tôi nhanh chóng đi đến dưới tán của cây hòe già, cầm đuốc đập vào những con rắn lớn đang định trèo lên cây, rắn lớn vừa bị cây đuốc đụng trúng, đều rớt xuống lia lịa.
"Tê tê tê..." Rắn lớn vừa rơi xuống đất, lập tức ngóc đầu hướng về phía tôi, phát ra tín hiệu tấn công đặc thù của loài rắn.
Nghe thấy tiếng động này, bầy rắn đang chạy tán loạn lần nữa xúm bao vây tôi vào giữa, cách tôi chưa tới nửa mét.
Tôi cố sức quơ đuốc xua đuổi bầy rắn, cây đuốc quơ đến đâu thì bầy rắn chạy đến đó, mà cây đuốc vừa rời đi, chúng nó lại xúm lại.
Tất cả rắn đều thè lưỡi, âm thanh tê tê tê khiến đầu óc tê dại.
Liên quan đến rắn, trước đây ông nội tôi đặc biệt căn dặn, dưới ánh đuốc soi sáng, mới có thể nhìn rõ những loại rắn này.
Trong đó hơn phân nửa đều là những loài rắn độc thường gặp như rắn lục tre, rắn lục mũi hếch, rắn lục đuôi ngắn, rắn cạp nia, rắn hổ mang bành chúa, rắn lục cườm vảy nhọn, rắn hổ bướm, rắn cạp nong.
Ngay cả những loại rắn độc vô cùng hiếm thấy như rắn lục đầu bạc, rắn lục đầu đen và rắn lục Jerdonii cũng có mặt ở đây.
Chỉ cần bị những con rắn độc này cắn trúng, nếu không kịp tiêm huyết thanh kháng độc, thì chỉ có một con đường chết.
Những con rắn này càng ngày càng phấn khích dưới sự cổ động của con rắn lớn, bầy rắn sau lưng đã bắt đầu công kích có tính dò xét, một số con rắn có hoa văn màu xanh lá cây và đen dày đặc trên khắp cơ thể lại bắt đầu leo lên cây.
Leo cây chính là Kim Hoa Xà, có khoảng chục con.
Kim Hoa Xa là rắn bay nổi danh, cực kỳ hiếm, trong quốc gia của tôi chỉ thu thập được không quá mười tiêu bản.
Kim Hoa Xà sẽ bật nhảy như con thoi ở những nơi cao, ở giữa không trung làm ra động tác giống như bay lượn, chúng sẽ bò lên nơi cao trước, nén các cơ để làm phẳng cơ thể, từ đó tăng mạnh lực cản không khí lúc rơi xuống, sau đó lại bật lên để công kích kẻ thù.
Đây là một tín hiệu rất nguy hiểm!
Tôi ngẩng đầu nhìn lên ngọn cây hoè già, nếu như này Kim Hoa Xà bò lên ngọn cây công kích từ trên cao, thì tôi trước sau đều sẽ khó khăn.
"Trước tiên cần phải phá vây!"
Tôi đưa ra quyết định theo bản năng, sau đó điên cuồng quơ đuốc, muốn mở một con đường máu.
Nơi mà cây đuốc quơ tới, bầy rắn nhao nhao né tránh, ngay khi tôi sắp muốn lao ra khỏi vòng vây, đột nhiên “rắc” một tiếng, đầu ngọn đuốc bỗng nhiên gãy lìa.
"ĐM!"
Tôi rủa thầm, mấy con Kim Hoa Xà trên ngọn cây nhanh chóng bắn tới, đụng vào đầu của tôi, sau đó trực tiếp quấn lấy đầu và cổ của tôi, cùng lúc đó hàng trăm con rắn xung quanh cũng đồng loạt tấn công tôi.
Trên người tôi có hơn chục vết thương do rắn cắn, rắn lớn trực tiếp quấn lấy chân của tôi, ngay khi vừa ngã xuống đất, tất cả rắn đồng lọt lao tới, điên cuồng gặm cắn, quấn quanh người tôi.
Tầm nhìn của tôi ngày càng mờ đi, cơ thể ngày càng trở nên cứng đờ, càng ngày càng ngạt thở.
Nhiệt độ lạnh lẽo của bầy rắn khiến tôi cảm thấy như rơi vào động băng, động băng của cái chết.
Cơ thể và tứ chi bị quấn chặt, bầy rắn coi tôi thành con mồi.
Rắn độc đi săn, sẽ không điên cuồng cắn xé con mồi, mà quấn cho con mồi ngạt thở đến chết, sau đó nuốt chửng toàn bộ con mồi.
Nhưng không được bao lâu, tôi cũng sẽ bị con rắn lớn kia nuốt vào trong bụng.
Tôi mở to mắt nhìn di thể của ông nội qua khe hở của bầy rắn treo trên cây hoè già, lúc này tôi đã cận kề tử vong, nhưng trong lòng không có bất kỳ oán hận nữa, chỉ có áy náy.
Xin lỗi, ông nội, khiến ngài thất vọng rồi.
Xin lỗi, Triệu Khả Tiên, là do tôi không chăm sóc cô chu đáo.
Giờ tôi sẽ tới tìm hai người...
Ngộp thở vì bị rắn quấn quanh cổ chẳng khác gì bị treo cổ, ngoại trừ không thể thở ra, máu cũng sẽ ngừng lưu thông, đại não không được máu nuôi dưỡng, không có ai có thể kiên trì vượt quá một phút đồng hồ.
Sau khi một phút đồng hồ ngắn ngủi trôi qua, thế gian đã không còn Triệu Bất Phàm.
Nước mắt đong đầy trong hốc mắt làm mờ mắt tôi, tôi cười toe toét, đó là nụ cười đặc trưng của tôi khi còn là một kẻ ngốc, và là nụ cười mà dân làng ghét nhất.
Tôi từ từ nhắm hai mắt lại, lúc sắp bước vào Quỷ Môn Quan, ai cũng sẽ chấp nhận số phận, và tôi cũng chọn cách đối mặt với cái chết bằng một nụ cười.
"A, a a ~~~ "
Trong tiếng rắn rít khè khè, đột nhiên vang lên tiếng hét của Triệu Khả Tiên, mạnh mẽ và đầy uy lực, vừa lo lắng vừa giận dữ.
Ngay khi nàng hét lên, tôi có thể cảm nhận được bầy rắn đang buông lỏng.
"Nọc rắn quả thực có thể gây ra ảo giác." Tôi bất lực nghĩ, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Triệu Khả Tiên chắc đã đi trước một bước?
Cho dù không chết, nàng cũng không thể xuất hiện ở chỗ này.
"A a a!!" Tiếng hét của Triệu Khả Tiên không ngừng vang lên, nghe rất chân thật, mà dấu hiệu bầy rắn buông lỏng cũng ngày càng rõ ràng.
Tôi cố sức mở mắt, một đống lửa lớn xuất hiện từ đằng xa, đồng thời đang nhanh chóng đi đến chỗ tôi.
"Bất Phàm, Bất Phàm à, cháu cố chịu đựng, chúng ta tới rồi! Chúng ta tới rồi!" Trong cơn mê mơ màng, tiếng hét lớn của trưởng thôn vang vọng bên tai.
Trong tầm mắt mơ hồ, tôi nhìn thấy trưởng thôn mang theo hơn hai mươi thôn dân cầm đuốc vọt tới.
Nhiệt lượng từ Hlhơn hai mươi ngọn đuốc khiến cho bầy rắn nhao nhao lui về phía sau, rắn lớn cũng hoàn toàn buông lỏng tôi, sau đó 'tê tê tê' vài tiếng, dẫn đầu chạy trốn về phía Xà Cốc.
Những con rắn khác cũng lũ lượt chạy tán loạn, chỉ trong nháy mắt, bầy rắn đã biến mất.
Toàn bộ thôn dân đều vây quanh tôi, nhưng không ai dám lại gần, bởi vì bọn họ biết tôi bị rất nhiều rắn độc cắn, hiện tại toàn thân đều trúng độc.
"Bất Phàm, cháu không sao chứ? Có thể đứng lên được." Trưởng thôn mở miệng hỏi.
Bác Tôn ở bên cạnh nói: “Bất Phàm chắc chắn sẽ không sai, Tam Gia sẽ không để cho thằng bé chết dễ dàng như vậy."
Thày lang Vương đeo bao tay, kiểm tra toàn thân của tôi, lắc đầu nói: “Thằng bé bị cắn tới mười mấy chỗ, hơn nữa còn do nhiều loại rắn độc khác nhau gây ra, chỗ tôi nào có nhiều loại huyết thanh kháng độc đến vậy, rất khó sống sót."
"Tam Gia nói Bất Phàm có thể giải quyết tai họa xà tai lần này, thằng bé tuyệt đối không thể chết, thày lang Vương, có thể hút chất độc ra được không?" Trưởng thôn vội hỏi.
Thày lang Vương lắc đầu: “Dưới góc độ của y khoa, trong tình huống nọc độc của rắn đã lan rộng trong cơ thể, thì dùng miệng hút độc cũng vô dụng, ngược lại còn khiến cho người hút độc bị trúng độc."
Trưởng thôn mở miệng hỏi: “Nói vậy nghĩa là, Bất Phàm chết chắc rồi?"
"Ừ, có đưa đến bệnh viện chắc chắn cũng không còn kịp rồi, tình huống hiện giờ thì dù có Đại La Kim Tiên cũng phải bó tay." Thày lang Vương nói như đinh chém sắt.
Lời này của thày lang Vương khiến tôi hoàn toàn tuyệt vọng.
Thôn trưởng thở dài thườn thượt, ông ta u sầu nhìn tôi, đột nhiên nói: “Thần tiên? Không chừng xà tiên nương nương có thể cứu thằng bé?"
"Đúng, tôi thấy nên đưa thằng bé đến Miếu Xà Tiên, nói không chừng xà tiên nương nương sẽ cứu nó." Bác Tôn vội phụ họa.
"Đúng đúng đúng, hiện tại cũng chỉ có thể cho ngựa chết thành ngựa sống mà chữa bệnh."
"Cứ thử xem sao, dù sao cũng hết cách rồi, thiệt uổng công vô ích, cứ tưởng kẻ ngốc có thể giúp chúng ta ngăn cản xà tai."
"..."
Mọi người đang thảo luận, lão già Vương ở phía sau bỗng nói: “Đúng, đưa đến Miếu Xà Tiên đi, để xà tiên nương nương đích thân giải quyết, cũng coi như cho xà tiên nương nương một lời giải thích."
"Bác Vương, ngài khỏe rồi sao?" Trưởng thôn vội hỏi.
Lão già Vương khoát tay nói rằng: “Tôi tiêm thuốc xong đã khỏe rồi, mọi người cũng thấy hết rồi đó, bầy rắn tới tìm Triệu Tam Gia. Triệu Tam Gia chết chắc chắn có liên quan với xà tiên nương nương, hiến tế kẻ ngốc cho xà tiên nương nương, không chừng sẽ làm lão nhân gia ngài vui vẻ, xà tai cũng sẽ chấm dứt."
"Nhưng..."
Trưởng thôn còn chưa dứt lời, tôi đã hôn mê bất tỉnh, nọc độc khuếch tán quá nhanh, khiến thần kinh của tôi tê dại.
...
Đang nơ mơ màng màng, tôi chậm rãi mở mắt, cảnh tượng tranh tối tranh sáng quen thuộc của Miếu Xà Tiên lại đập vào mắt.
Lỗ tai bỗng thấy nhồn nhột, dinh dính, cứ như có thứ gì đó nền dẻo, ướt át đang lướt nhẹ trên cơ thể của tôi.
Chưa chết?
Tôi mừng thầm, cảm giác mọi bộ vị trên cơ thể đều có tri giác.
Tôi cố sức ngẩng đầu dậy, lúc này tôi đang nằm thẳng cẳng trên đống nệm quỳ ở trong miếu, quần áo đã bị xé nát, lộ ra mười mấy vết thương do rắn độc cắn, các vết thương đều đã sưng đỏ thậm chí có vết đã chuyển thành màu xanh.
Xà tiên nương nương trong mộng đang ngồi bên cạnh tôi, giúp tôi hút độc, phát ra tiếng 'Xì xì xì'.
Tôi quan sát nàng thật kỹ, gương mặt tuyệt mỹ, dáng vừa cao lại thon thả, trên đầu cài trâm cài tóc hình đuôi én.
Xà tiên nương nương vẫn mặc chiếc váy cổ trang màu xanh nhạt, rạng rỡ trong ánh sáng lung linh của những ngọn nến, toàn thân tràn ngập tiên khí, thanh thoát tự nhiên, thanh cao thoát tục, như tiên nữ xinh đẹp từ thiên giới hạ phàm, không ăn lửa khói chốn nhân gian.
Nàng và Triệu Khả Tiên có gương mặt gần giống nhau, nhưng tổng thể lại khác một trời một vực, một cái trên trời, một bên dưới đất.
8 năm mộng xuân, đây là lần đầu tiên tôi nhìn nàng kỹ đến vậy, cũng là lần đầu nhìn rõ như thế.
Nhìn cái dáng cúi người chổng mông hút độc giúp tôi, tôi không khỏi nuốt nước miếng, thể lực cũng dần dần hồi phục, cơ thể bắt đầu có phản ứng, muốn ngồi dậy.
Xà tiên nương nương hút xong máu độc, nhưng nàng không nhổ bỏ mà lại nuốt thẳng vào bụng, sau đó lại âu yến nhìn tôi: “Phu quân nằm yên, đừng nhúc nhích."
Trước đây ở trong mơ, xà tiên nương nương chưa bao giờ nói chuyện, đây là nàng lần đầu tiên nói 'Phu quân', giọng nói trong trẻo, dễ nghe, dịu dàng, quyến rũ.
Tôi gật đầu, thả lỏng toàn thân nằm xuống, nhìn lên nóc nhà, mở miệng hỏi: “Xà tiên nương nương, con... à tôi.. à không anh đã chết rồi sao?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.