Khi Thanh nhi đưa Phong Vô Ảnh về đến phủ, hắn nhịn không được, kinh ngạc hỏi ” đây không phải là Phương phủ sao?”
“Vốn chính là Phương phủ nhưng hiện tại chủ nhân nhà ta đã mua lại. Phu nhân ta thích nơi náo nhiệt, muốn ở lại nơi này lâu dài”. Thanh nhi gật đầu trả lời, Phong Vô Ảnh đã gặp qua chủ nhân và phu nhân, khó có thể nói phu nhân là quả phụ.
“Thì ra là vậy, phu nhân thực biết chọn nơi, Hiệp Khách thành đúng là nơi rất an cư”. Phong Vô Ảnh nghe vậy thấy rất vui vẻ, không biết vì cái gì, nghe được Bắc Dao Quang định cư lâu dài ở đây tâm tình của hắn đột nhiên tốt hẳn lên, vừa nói chuyện vừa đánh giá đại sảnh tao nhã so với lúc trước, trước kia hắn cũng đã tới Phương gia nhưng không bài trí như vậy, xem ra nơi này sau khi bị mua lại đã được bố trí lại.
“Phong đại phu, mời ngồi. Trân Châu, mau mang trà mời Phong đại phu”, Thanh nhi vừa tiến vào Thanh nhi, vừa lớn tiếng phân phó, Trân Châu mặc dù cố ý không nghe nhưng vẫn phải lên tiếng ” dạ”
” Không cần khách khí, vết thương ở chân của phu nhân quan trọng hơn”, Phong Vô Ảnh vội vàng nói.
“Phong đại phu, mời người ngồi, Thanh nhi sẽ lập tức đưa phu nhân đến đây” Thanh nhi nói xong liền rời đi.
Bắc Dao Quang đang ngồi ở trước bàn, dùng bút viết cái gì đó trên giấy, nhìn thấy Thanh nhi đi vào liền hỏi ” đại phu đến rồi sao?”
” Đúng vậy, phu nhân! Đang ở đại đường dùng trà!”
” Ta lập tức đến đó”, Bắc Dao Quang nói xong vội buông bút lông xuống, lục thúy xà cũng nhanh chóng quấn quanh tay trái của nàng, Bắc Dao Quang buông ống tay áo che khuất thân hình của lục thùy xà, đứng dậy đi ra ngòai.
” Phu nhân, vị Phong đại phu này là người đã thấy phu nhân khóc vào buổi trưa”, Thanh nhi vội tiến lên đỡ lấy nàng, Bắc Dao Quang cố gắng nhìn đau, kinh ngạc hỏi ” sao lại mời hắn? tòan bộ Hiệp Khách thành không có đại phu khác sao?”
“Hắn là đại phu tốt nhất Hiệp Khách thành”, Thanh nhi nhẹ giọng giải thích.
” Thanh nhi, ta đây là ngoại thương, tùy tiện mời đại phu nào cũng được, không nhất thiết là đại phu tốt nhất. Quên đi, dù sao cũng đã đến đây, để hắn khám đi, cùng lắm là lại tìm một cái cớ nào đó thôi, đợi khi đại phu đi rồi, ta còn có chuyện muốn thỉnh giáo ngươi”. Bắc Dao Quang bất đắc dĩ thở dài một hơi, biết Thanh nhi lấy thân thể nàng làm trọng nên mới muốn mời đại phu tốt nhất.
” Phu nhân muốn biết cái gì đều có thể hỏi, nói gì hai chữ thỉnh giáo”. Thanh nhi tuy ngòai miệng trả lời sảng khóai, trong lòng lại có chút kinh sợ, lúc trước nói nhiều như vậy cũng không làm cho nàng chịu tha thứ cho chủ nhân, ngược lại còn lộng xảo thành chuyên, làm cho nàng buông tha ý niệm dây dưa với chủ nhân, vạn nhất nàng có quyết định mới gì nữa thì hắn nên làm sao cho tốt đây?
” Thanh nhi, ngươi không cần hoảng, ta sẽ không làm khó ngươi. Tốt lắm, trước đi xem đại phu đi”. Thanh nhi mặc dù là ông cụ non nhưng ánh mắt đôi khi cũng bán đứng tâm tư của hắn, hắn cẩn thận nhìn nàng, nàng sao lại không biết hắn đang kích động.
” Phu nhân, Thanh nhi không có kích động!” Thanh nhi vội vàng nói.
” Thanh nhi, ngươi có biết nhân lọai chúng ta có thành ngữ gì không? giấu đầu hở đuôi, còn gọi là giấu đầu lòi đuôi, biểu tình của ngươi lúc này có thể dùng câu này để hình dung’. Bắc Dao Quang tựa tiếu phi tiếu trêu chọc hắn, Thanh nhi giống như ăn phải hòang liên, nửa ngày không nói nên lời, trong lòng căm giận nghĩ nhân lọai quả nhiên là giảo họat.
Phong Vô Ảnh ngồi ngay ngắn trên ghế, thân thể ngồi thằng, cũng không động tới chén trà trên bàn, đương nhiên cũng không liếc mắt nhìn Trân Châu xinh đẹp đứng dựa bên cạnh cây cột, khi Bắc Dao Quang cùng Thanh nhi đến, hắn đầu tiên là đứng dậy, hơi xoay người thi lễ ” Phong Vô Ảnh gặp qua phu nhân”
“Phong đại phu, mời ngồi. Việc buổi trưa thật xin lỗi, là ta thất thốt”. Bắc Dao Quang cũng vội vàng thi lễ đáp lại, nàng cũng không biết nữ tử thời đại này thi lễ thế nào, bất quá căn cứ theo kiểu trang phục trên người giống như trang phục của nữ tử thời Tống, nàng liền nhớ lại cách thi lễ của mấy bộ phim trong tivi mà làm theo, cũng may Phong Vô Ảnh cũng không có thấy ngạc nhiên.
” Phu nhân nói quá lời, phu nhân lúc này tâm tình có khá hơn không?”, Phong Vô Ảnh lắc đầu nói.
“Đã tốt hơn nhiều, đa tạ Phong đại phu quan tâm. Nhưng chân của ta không tốt lắm, hiện tại đang rất đau”. Bắc Dao Quang vội vàng đem đề tài dời đến trên chân của nàng, đối với nam tử trẻ tuổi so với nàng chắc cũng không lớn hơn bao nhiêu, Bắc Dao quang thật sự có chút lo sợ hắn sẽ hỏi tiếp chuyện khóc lóc xấu hổ lúc trưa.
“A, tại hạ thất lễ”, Phong Vô Ảnh lúc này mới thấy hắn quá đường đột, lập tức giải thích.
” Không quan hệ! chỉ là ta cởi giày không được, phải làm phiền Phong đại phu giúp ta xử lý”. Bắc Dao Quang hào phóng cười, tỏ vẻ nàng cũng không để ý, đem váy kéo lên cao một chút, lộ ra chiếc giày dơ bẩn.
Phong Vô Ảnh vẻ mặt vốn đang xấu hổ, nhìn thấy chiếc giày dính đầy vết máu lập tức ngẩng lên ” chân của phu nhân bị thương không nhẹ, tại hạ cần một thau nước, một cây kéo”
Nói xong đã đi lên trước mặt Bắc Dao Quang ngồi chồm hổm xuống dưới.
Thanh nhi nghe hắn nói đang định đi thì Trân Châu đã bước lên trước ” Phong đại phu, xin chờ một chút, Trân Châu đi chuẩn bị”. Nói xong đi xuống, Bắc Dao Quang liếc mắt nhìn Thanh nhi một cái, tràn đầy kinh ngạc, Thanh nhi thấy Trân Châu chủ động cũng cảm thấy kinh ngạc.
” Thanh nhi, ngươi đi tìm xem trong phòng này có cái ghế nào không, không thể để cho Phong đại phu ngồi chồm hổm như vậy được”
“Không sao”, Phong Vô Ảnh mỉm cười nói.
“Dạ, Thanh nhi đi lấy”, trong phòng đương nhiên không có ghế đẩu, bất quá cũng không phải không có, không phải phu nhân có ý muốn hắn biến ra sao, cho nên Thanh nhi lập tức đi ra phía sau, biến ra một cái ghế nhỏ rồi đi vào ” Phong đại phu, mời ngồi”
” Đa tạ Thanh quản gia!” Phong Vô Ảnh cũng không chối từ, liền ngồi xuống trước mặt Bắc Dao Quang, Thanh nhi lập tức đem hòm thuốc đến bên cạnh hắn, Phong Vô Ảnh nhìn hắn mỉm cười, lúc này Trân Châu cũng mang thau nước đem đến để trên mặt đất, còn có một cái kéo sắc bén.
” Đa tạ!” Phong Vô Ảnh tiếp nhận kéo, nâng chân của Bắc Dao Quang để lên đùi hắn, ngẩng đầu nói ” phu nhân, có thể sẽ đau một chút, ngươi chịu khó một chút”
” Ta không sợ đau, Phong đại phu cứ làm đi, không cần để ý đến ta. Chỉ là có chút hổ thẹn làm dơ y phục của Phong đại phu”, Bắc Dao Quang vội vàng lắc đầu, áy náy nói.
“Chỉ là một bộ xiêm ý, không tính là gì, phu nhân đừng lo lắng”. Phong Vô Ảnh nói xong liền cúi đầu thảo bỏ giày của Bắc Dao Quang, lộ ra vải bó màu trắng dính đầy máu, vải lót giày quả thật đã dính chặt vào chân nàng. Bởi vì đi bộ nhiều ngày nên miệng vết thương đã bị thối rữa, khi tháo ra mùi hôi thối đã xộc lên làm Bắc Dao Quang có chút xấu hổ. Nhưng Phong Vô Ảnh không chút để ý, thần sắc không có thay đổi, chỉ ngừng một lát sau đó tiếp tục tháo tất ra, tòan bộ những phần dưa thừa đều bị tháo bỏ, Phong Vô Ảnh mới nhẹ giọng nói ” phu nhân, tại hạ hiện tại phải cắt bỏ vải dính trong chân, ngươi nhịn đau một chút”
” Không quan hệ, ngươi tới đi! Ta không sợ đau!” Bắc Dao Quang gật gật đầu, cũng không thèm nhìn tới chân của nàng một cái, đi bộ nhiều ngày như vậy còn được, đau một chút có gì đâu.
Còn chưa nghĩ xong, cảm giác đau đớn như lửa nóng đốt chân nàng, mang theo cả sự đau đớn kịch liệt, làm cho Bắc Dao Quang thiếu chút nữa là la lên, vải lót giày dính máu cùng mày vết thương dính thành một khối, nàng còn chưa kịp phản ứng ,Phong Vô Ảnh đã đem chân của nàng bỏ vào thau nước ấm, làm chân nàng có cảm giác thỏai mái hơn, vẫn còn đau đớn nhưng bất quá cũng dễ chịu hơn lúc nãy.
“Nước nóng sẽ làm vết máu khô dễ bong ra, cũng dễ dàng tháo bỏ được lớp vải dính trong lòng bàn chân nàng, phu nhân, giơ chân lên”. Phong Vô Ảnh nhẹ nhàng giải thích, Bắc Dao Quang hiểu được, giơ chân lên cũng chuẩn bị tâm lý, nên lần này tuy đau nhưng nàng lại bình tĩnh hơn.
Phong Vô Ảnh cũng sợ nàng đau nhiều nên động tác nhẹ nhàng mà nhanh nhẹn, dứt khóat tháo bỏ chiếc giày thứ hai của Bắc Dao Quang, rồi cũng bỏ chân nàng vào thau nước nóng.
Sau đó lấy từ trong hòm thuốc một tấm vải sạch sẽ, phủ lên đầu gối, rồi bảo Bắc Dao Quang đặt chân lên đó, nước lập tức thấm vào tấm vải đó, xem ra xiêm y của Phong Vô Ảnh hôm nay sẽ bị nàng làm giơ. Nhưng PhongVô Ảnh cũng không để ý, chỉ nhẹ nhàng nâng chân nàng giống như là một vật gì rất trân quý, lau bàn chân nàng thật nhẹ nhàng, thật chậm làm cho Bắc Dao Quang không cảm thấy đau đớn. Tất cả vật dơ bẩn dưới lòng bàn chân nàng đều được lọai bỏ, Thanh nhi lúc này cũng thấy lòng bàn chân nàng hầu như đều bị thương, còn chảy nước mủ vàng, rõ ràng đã bị nhiễm trùng, thối rữa.
“Phu nhân, chân của ngươi bị thương nặng như vậy, sao ngươi không nói?”. Thanh nhi biết nàng đi bộ cùng Như Mặc vài ngày, bất quá hắn không hiểu vì sao nàng lại không nói cho Như Mặc biết, vết thương nhỏ nhu vậy, chủ nhân có thể dùng pháp lực chữa trị cho nàng, sao lại để xảy ra nghiêm trọng như vậy, hắn nhìn còn cảm thấy đau, thật không biết nàng làm sao có thể xem như không có chuyện gì mà đi nhiều ngày như vậy.
Trân Châu hạ ánh mắt, nhưng vẫn nhận ra là vui sướng khi người gặp họa.
Phong Vô Ảnh nhìn thấy cũng thấy ghê nguời, không hiểu một phu nhân như Bắc Dao Quang sao lại làm cho bị thương đến mức này, nghiêm trọng như vậy cho thấy nàng đã đi bộ rất lâu.
Tinh tế, mang theo vài phần quý trọng mà đem thuốc bột nhẹ nhàng bôi vào vết thương của nàng, dược tính làm cho nàng nhịn không được mà co chân lên, Phong Vô Ảnh tuy không muốn làm cho nàng bị đau nhưng không còn cách nào khác, xác định tòan bộ vết thương đều được thoa thuốc mới dùng vải bó chân nàng lại ” sau này, mỗi ngày ta sẽ đến quý phủ giúp phu nhân đổi dược, không được để dính nước, cũng không thể mang giày, cũng không nên đi lại nhiều, chờ đến khi vết thương lành hẳn mới đi lại. Chân này đã trị tốt lắm, đổi chân khác đi”
“Phong đại phu, vết thương này khi nào thì lành?”, Bắc Dao Quang âm thầm kêu khổ, không được đi lại? có cần nghiêm trọng vậy không?
“Phu nhân nếu phối hợp tốt thì ba đến năm ngày có thể lành”, Phong Vô Ảnh không ngẩng đầu trả lời mà chuyên chú nhìn vào chân kia của nàng ” mấy ngày nay, phu nhân tốt nhất là nằm im trên giường, thân thể của phu nhân lúc này cũng cần phải nghỉ ngơi nhiều, đúng lúc chân của phu nhân cũng bị thương, cần thời gian khôi phục, nếu thực sự muốn đi lại thì cũng nên có người đỡ, thời gian cũng không được lâu lắm”
“Dạ, ta hiểu được”. Bắc Dao Quang gật đầu, nhìn hắn lưu lóat bó cái chân còn lại cho nàng ” cảm ơn Phong đại phu”
” Phu nhân khách khí, đây là tại hạ phải làm!”
Bắc Dao Quang thu hồi hai chân, Phong Vô Ảnh cũng sửa sang lại hòm thuốc, sau đó đứng lên, Bắc Dao Quang thấy ngọai sam màu xanh của hắn dính đầy nước và máu dơ, không khỏi hổ thẹn nói ” vì chữa trị chân của ta, làm xiêm y của ngươi dơ hết, thật sự là ái ngại”
“Chỉ là một bộ quần áo, tại hạ đã nói rồi, phu nhân không cần để trong lòng, nếu không có chuyện gì khác, tại hạ quay về y quán trước, có cần gì thì chỉ cần nói một tiếng là được”, Phong Vô Ảnh đứng dậy cáo từ.
Bắc Dao Quang lập tức nhìn về phía Thanh nhi, Thanh nhi đầu tiên là khó hiểu, sau đó mới lấy hai thỏ bạc từ trong túi ra đưa cho Phong Vô Ảnh “ Phong đại phu, đây là tiền khám bịnh, mời người nhận lấy”
“Chỉ là vết thương ngoài da, cũng không cần nhiều như vậy”, Phong Vô Ảnh lắc đầu từ chối cũng không muốn để Bắc Dao Quang đưa tiễn, biết nàng không có việc gì liền an tâm trở về, trong lòng cũng không còn lo nghĩ không yên.
“Phong đại phu, xin ngươi hãy nhận lấy, nếu không thì ta sẽ cảm thấy bất an, sau này còn phải nhờ đến Phong đại phu nhiều, bằng không sau này cũng không dám làm phiền đến Phong đại phu”. Bắc Dao Quang thấy hắn không thu tiền chữa bịnh, áy náy trong lòng lại tăng thêm vài phần, thấy hắn kiên trì và cẩn thận chữa trị chân cho nàng như vậy thì biết hắn là một đại phu cẩn thận, kiên nhẫn và cũng rất tốt. Hiện giờ nàng đang mang thai, lại ở một nơi xa lạ, cho đến lúc sinh đứa nhỏ cũng phải mất vài tháng nữa và cũng luôn cần có đại phu bên cạnh, cho nên dù thế nào cũng phải cần nhờ đến hắn, vì thế Bắc Dao Quang vội vàng muốn đứng dậy.
Phong Vô Ảnh thấy thế bất chấp nam nữ thụ thụ bất thân, lập tức tiến lên đè nàng ngồi xuống “ phu nhân không thể, ngươi đã quên chân của ngươi không thể cử động sao? Được, tại hạ nhận lấy cũng được”
Lúc này mới không thể không nhận lấy bạc từ chỗ Thanh nhi, tùy tiện để vào trong tay áo, Bắc Dao Quang thấy hắn đã chịu nhận mới cao hứng nở nụ cười “ đa tạ Phong đại phu, ta tên là Bắc Dao Quang, Phong đại phu nếu không ngại thì sau này có thể gọi tên cũng được”
Những lời này của Bắc Dao Quang làm Thanh nhi và Phong Vô Ảnh đều có chút kinh ngạc, người trước thì lo lắng mà người sau là thụ sủng nhược kinh, phải biết rằng khuê danh nữ nhân ngoài trừ phu quân thì không được nói cho nam tử xa lạ khác biết, mà Bắc Dao Quang lại nhanh chóng nói cho Phong Vô Ảnh biết, còn muốn hắn sau này xưng hô như vậy, làm sao bọn họ không kinh ngạc.
Phong Vô Ảnh cố nén mừng thầm trong lòng, vẫn duy trì vẻ mặt ôn hòa tươi cười, thoáng chần chờ một chút rồi gật đầu “ Vô Ảnh hiểu được, cáo từ”
” Thanh nhi, thay ta tiễn Phong đại phu”, Bắc Dao Quang cũng nói.
“dạ, phu nhân, Phong đại phu, mời”
Tiễn bước Phong Vô Ảnh, Thanh nhi mới vừa trở lại đại đường, thấy Bắc Dao Quang đang bước đi liền tiến lên ngăn cản “ phu nhân, ngươi muốn làm gì? Không phải đại phu đã nói, ngươi không thể đi lại rồi sao?”
” Không cần ngạc nhiên,chỉ là một vết thương nhỏ mà thôi. Ngươi sẽ không thực sự bắt ta nằm yên trên giường ba ngày chứ? Trở về thật đúng lúc, đỡ ta đi về phòng đi, còn có rất nhiều chuyện phải làm”. Bắc Dao Quang liếc mắt nhìn hắn, Thanh nhi càng ngày càng giống một bà quản gia, vô cùng dài dòng.
“Nhưng mà?”
“Nhưng mà cái gì? Nếu không thì ngươi bồng ta trở về đi”. Bắc Dao Quang trừng mắt nhìn hắn một cái, rồi như nhớ tới chuyện gì mà quay sang Trân Châu nói “ Trân Châu, ta biết để ngươi ở đây hầu hạ ta, ngươi sẽ không cam lòng mà ta cũng không ngại nói thật cho ngươi biết. ta không thích thấy ngươi, lúc trước không vạch trần ngươi là vì nể mặt Như Mặc, hiện giờ ta và chủ nhân ngươi không còn quan hệ gì, ngươi nếu thích thì cứ rời khỏi nơi này”
” Phu nhân!” Thanh nhi kinh hô một tiếng, nhìn về phía Trân Châu, lại nhìn về phía Bắc Dao Quang, trong mắt tất cả đều là mâu thuẫn cùng ẩn nhẫn.
” Ngươi nói là thực, là ngươi đuổi ta đi cũng không phải do ta chủ động rời đi, nếu sau này chủ nhân hỏi tới, ngươi cũng không nên đổ trách nhiệm lên đầu ta”. Trân Châu hai mắt sáng rỡ, ra vẻ bề trên nói.
” Ngươi yên tâm, ngươi chủ nhân sẽ không truy cứu, lại càng không hỏi tới ta, nếu hỏi ta sẽ nói là ta không cần ngươi bên cạnh, như vậy ngươi vừa lòng chưa? Bất quá chỉ có một chuyện là sau khi ngươi rời khỏi đây thì vĩnh viễn đừng quay lại”
” Chê cười, ta đương nhiên sẽ không trở về! chẳng qua trước khi đi, nể tình cùng là nữ nhân, ta khuyên ngươi một câu, nên từ bỏ cái thai trong bụng đi, nếu không sau này ngươi sẽ rất thống khổ, xà tử trên người ngươi không phải chỉ mang thai tám, chín tháng là sinh mà ít nhất phải hai năm, hơn nữa sau khi xà tử hạ sinh sẽ có thiên lôi đánh xuống, ngươi cho rằng một nhân loại hèn mọn như ngươi có thể thoát khỏi lưỡi búa của thiên lôi sao?”. Trân Châu không có hảo ý nhìn Bắc Dao Quang cười lạnh.
” Trân Châu, câm miệng, ngươi còn dám hồ ngôn loạn ngữ, ta hiện tại sẽ giết ngươi!” Thanh nhi thấy sắc mặt Bắc Dao Quang trở nên trắng bệch lập tức lên tiếng ngăn cản.
” Thanh nhi, ta không phải hồ ngôn loạn ngữ, ngươi trong lòng rõ ràng, ngươi có khi nào gặp qua nhân loại hạ sinh xà tử mà sống sót không, cho dù xà tử sống sót thì cũng sẽ bị xà tộc chúng ta chê cười và khuất nhục, một kẻ người không phải người, rắn không phải rắn”. Trân Châu thấy đã đả kích Bắc Dao Quang thành công, càng thêm càn rỡ, nói không e dè gì.
” Trân Châu……” Thanh nhi tiến lên hai bước, pháp lực đã ngưng tụ trong tay, nếu nàng còn tiếp tục hắn thực sự sẽ ra tay với nàng.
Lúc này, Bắc Dao Quang đưa tay lên nắm lấy tay Thanh nhi, sắc mặt của nàng tuy trắng nhưng rất trấn định nhìn về phía Trân Châu “ đa tạ ngươi đã nhắc nhở, ngươi có thể đi rồi”
” Hừ! Bắc Dao Quang, chúng ta chờ xem! Ta sẽ không để cho ngươi sống tốt!” Trân Châu cuối cùng hung tợn nhìn thoáng qua Bắc Dao Quang, lại phẫn hận liếc Thanh nhi một cái “ còn có ngươi, Thanh nhi, ngày nào đó ta muốn ngươi phải trả giá cho sự vũ nhục của ngươi đối với ta”
Nói xong liềng ngẩng đầu đi ra ngoài, Thanh nhi bi ai nhìn bóng dáng của nàng, muốn mở miệng nhưng rồi lại thôi, nhìn nàng không quay đầu lại đi thẳng ra ngoài cửa lớn.
” Thanh nhi, thực xin lỗi, ta biết ngươi thích nàng, nhưng ta không thể lưu nàng ở lại đây, ta muốn có một cuộc sống bình an, nàng còn ở đây một ngày, ta sẽ không có một ngày ngủ ngon, ngươi cứ đi theo nàng, ở đây còn có tiểu tử kia, dù sao nó cũng là một con rắn nhỏ thành tin, có thể làm được một số việc”. Bắc Dao Quang vừa nói, vừa giơ tay trái lên, lục thúy xà trên tay nàng ngẩng cao đầu ra vẻ cao hứng.
” Phu nhân, ngươi không cần phải nói xin lỗi, Trân Châu tính tình thế nào, ta hiểu rõ hơn ngươi, dù sao chúng ta cũng ở bên cạnh nhau suốt một ngàn năm, quên đi, cứ để nàng ta đi, có lẽ đối với nàng ta đó là chuyện tốt. Nàng ở lại đây chỉ sợ sớm muộn cũng sẽ làm cho chủ nhân giết nàng, dù sao đã chờ đợi suốt một ngàn năm thì thêm vài chục năm nữa cũng chẳng sao. Phu nhân, ngươi đừng bận tâm chuyện này, ta sẽ không rời đi, ở bên cạnh bảo vệ ngươi, không chỉ vì mệnh lệnh của chủ nhân mà còn là ta tự nguyện”. Thanh nhi thu hồi ánh mắt ảm đạm, kiên định nói.
“Được, Thanh nhi, ngày mai nên mua thêm vài tôi tớ, nhà lớn như vậy, cần phải có người lau chùi quét dọn, còn phải nấu cơm…không thể cứ dựa vào pháp thuật mà giải quyết được, sẽ làm ta có cảm giác đây không phải là cuộc sống thực sự. Bắc Dao Quang cảm động vỗ vỗ vai hắn.
“Đang tính nói cho phu nhân biết, hôm nay ta ở ngoài cửa gặp được Trần công tử, dường như là danh môn vọng tộc ở Hiệp Khách thành, vị Trần công tử này đã nhiệt tình giúp ta giải quyết chuyện người làm, có lẽ chỉ chút nữa là sẽ có người tìm đến”. Thanh nhi tóm tắt chuyện gặp Trần Ngọc Bạch như thế nào cho Bắc Dao Quang nghe, chỉ không đề cập tới vẻ bề ngoài tuấn mỹ của hắn, không muốn Bắc Dao Quang tò mò về người này.
” Phải không, vậy thì quá tốt, Thanh nhi, việc này ngươi quyết định là được. Đợi thêm vài ngày, sau khi hoàn toàn thích ứng cuộc sống ở đây, ngươi sai người mang lễ đến tạ ơn vị Trần công tử kia đi, thứ nhất là quan hệ hàng xóm vẫn nên thân thiết, thứ hai la cảm ơn hắn nhiệt tình giúp đỡ, thứ ba là sau có lẽ còn cần hắn hỗ trợ, tạo quan hệ tốt thì luôn có lợi”
” Phu nhân suy nghĩ chu đáo, Thanh nhi cũng nghĩ như vậy! Phu nhân, hay là để Thanh nhi bồng người về phòng”. Thanh nhi liên tục gật đầu, nhìn Bắc Dao Quang lại thở dài, phu nhân ngày càng có khí thế của đương gia chủ mẫu, đáng tiếc trong nhà lại thiếu nam chủ nhân.
Bắc Dao Quang thấy hắn ngồi xuống trước mặt mình, cũng không từ chối nữa, để mặt hắn bồng nàng về, tuy biết Thanh nhi dư sức bồng nàng nhưng nàng vẫn có cảm giác ngượng ngùng.
Thanh nhi rất nhanh bồng nàng về đến phòng, đang tính đặt nàng lên giường, Bắc Dao Quang lại nói với hắn” đưa ta đến bên bàn, ta còn có chuyện chưa làm xong, hơn nữa còn một canh giờ nữa là tới giờ cơm chiều, giờ mà lên giường ta cũng không ngủ được. Ngươi đi làm việc của ngươi đi, khi nào đói hoặc mệt, ta sẽ lại nhờ tới ngươi, nơi này đã có tiểu tử kia ở với ta. Chờ ta làm xong việc này, chúng ta sẽ nói chuyện, ngươi cũng nhớ ta lúc nãy đã nói có chuyện muốn hỏi ngươi”
” Vậy được rồi! Phu nhân cẩn thận một chút, cần gì chỉ cần gọi ta một tiếng là được”, Thanh nhi có chút lo lắng đặt nàng bên cạnh bàn xong còn liếc mắt nhìn lục thúy xà trên cổ tay nàng, lục thúy xà lập tức nhìn lại hắn, lúc này Thanh nhi mới an tâm đi ra ngoài.
Khi trở lại sảnh đường thì đã nghe tiếng gõ cửa ngoài cửa lớn, nhìn xuyên qua ván cửa thì thấy Trần Bạch Ngọc và hai hộ vệ, đằng sau còn có mười mấy người cả nam lẫn nữ, biết là đưa người làm đến nên vội vàng mở cửa.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]