“A______” Đang đi trên đường đá đỏ, đột nhiên Chân Lôi thét lên một tiếng, sợ tới mức liền nhón gót chân, nhảy lên chỗ Liễu Tư Minh mà thất kinh hồn vía. Hắn vội đến mức chỉ kịp nhích thân thể ra phía trước, mắt đảo nhìn bốn phía. “Sao vậy? Sao vậy?” “Rắn…. có rắn!” Hai mươi tuổi, dáng dấp yêu kiều, Chân Lôi có mái tóc đen nhánh tuyệt đẹp, khuôn mặt hình trái xoan trắng trẻo trông rất dễ thương, nét đẹp của nàng có thể làm lay động lòng người. Ở trường học, người nào gặp nàng cũng đều yêu thích, nhân phẩm cùng học vấn đều rất ưu tú, là một học sinh giỏi của trường, nhưng khuyết điểm duy nhất chính là trời sanh nhát gan, nàng rất sợ rắn. Phàm bất cứ vật gì có hình dáng giống rắn đều khiếp sợ, sợ tới mức nhìn thấy vật gì có thân dài, mảnh đều sẽ thét lên. Tình hình này thường hay diễn ra ở chỗ đông người, biến nàng thành trò hề cho mọi người, quả thật nàng đã sợ tới mức có thể trông gà hóa cuốc. “Rắn? Ở đâu nào?” “Đó… ở đó.” Chân Lôi tái xanh cả mặt, chỉ vào một vật dài mảnh ở dưới gốc cây đa trước mặt nói. Liễu Tư Minh liền nhặt một nhành cây lên, rồi tiến về phía trước. Rắn ở chỗ nào chứ? Liền cầm mảnh dài lên nhìn, thì ra chỉ là một sợi dây thừng. “Yên tâm, không phải rắn chỉ là một sợi dây thôi. Càng ngày ngươi càng nhát gan quá đó.” Liễu Tư Minh mỉm cười, liền quăng cành cây đi, vỗ hai bàn tay một cái rồi đi về phía trước. Cho dù như vậy, thì bên cạnh nàng lại không hề thiếu nam nhân theo đuổi, bởi vì đôi mắt to tròn ngập nước của nàng trông rất kiều diễm hiền lành, làm lay động lòng người, khiến nhiều bạn học chung lớp đều trêu chọc. Rối rít tự đề cử mình trở thành Hộ Hoa Sứ Giả cho nàng, mỗi ngày đưa thư tới tỏ tình nhiều như tuyết rơi bay lượn trong bầu trời. Trong số đó, Liễu Tư Minh là người đã vượt lên đầu tiên. Thời còn học sinh, Chân Lôi muốn kiếm tiền để đóng học phí, nên cứ đi tìm việc làm thêm vào ngoài giờ. Lúc đó mẹ hắn có mở một cửa hàng tiện lợi, liền giới thiệu nàng đến chỗ mẹ của hắn làm việc, vì nhớ ơn nên hai người càng lúc càng hiểu nhau, trở thành bạn bè của nhau. Chân Lôi cúi đầu xin lỗi, cùng hắn đi về phía trước. Vừa rồi quá sợ hãi, nên làm cho nhịp tim của nàng cứ đập lên thình thịch. “Thật xin lỗi, thật sự trông nó rất giống rắn, bởi khi còn bé, ta đã bị rắn hù dọa, nên hiện tại chỉ cần nhìn thấy bọn chúng, toàn thân sẽ phát run lên, toàn thân vô lực”. Sắc mặt nàng tái nhợt. Kể từ mười năm về trước chạm phải một Tiểu Kim Xà kỳ quái, tiếp đó không hiểu vì sao cha lại bị Thiên Lôi đánh chết, trong tiềm thức của nàng thì rắn chính là một loài vật không tốt lành, là khắc tinh trong mệnh số của nàng, cho nên khi nhìn thấy bọn chúng thì rất sợ hãi.
“Vậy ta đề nghị ngươi nên đến Phố Hoa Tây đi, ha ha… Canh rắn ở đó rất bổ, nghe nói người nào sợ rắn thì cứ ăn rắn, sẽ hết sợ bọn chúng ngay thôi.” “Có thật không?” Rắn sống đã đủ sợ rồi, rắn chết không phải còn đáng sợ hơn sao? “Ngươi đừng dọa ta, ta không dám đâu.” Nghĩ đến cảnh tượng đó thì hai chân như muốn nhũn ra, nếu bưng một chén canh rắn ra trước mặt nàng, nàng không bị hù chết mới là lạ. “Hay thử cách khác đi!” Phương pháp ăn thịt rắn không tốt lắm. Nàng ghét rắn, nhưng cũng chưa tới mức bắt bọn chúng “Nuốt vào bụng”, nghĩ đến bộ dạng ăn bọn chúng lại thấy đáng thương. “Có thì có, nhưng cách thử cũng giống nhau, mới biết cách nào hữu hiệu nhất! Không lẽ cả đời ngươi cứ sợ mãi như vậy, làm cho ta cứ phải căng thẳng hoài sao?” “Ta sợ rắn, làm gì ngươi phải căng thẳng chứ?”, Hai mắt trừng to nhìn hắn. “Ta muốn chăm sóc cho ngươi cả đời!”, Hắn nghiêm túc nói. Kể từ lần đầu tiên nhìn thấy nàng, nhất định muốn nàng là bạn gái của hắn, muốn cả đời chăm sóc cho nàng, chẳng lẽ nàng không cảm nhận được sao? “Ta….. Ta không hề nói muốn ngươi chăm sóc cho ta.” Chân Lôi đỏ mặt, ngượng ngùng cúi đầu. Thư tình nhận rất nhiều, nhưng đây là lần đầu tiên bị người khác tỏ tình như vậy, làm hại chân tay của nàng có chút luống cuống, tim đập mạnh đến mức không nói nên lời, cảm giác mặt nóng bừng lên, giống như có chuyện gì đó sắp xảy ra vậy? Liễu Tư Minh liền dừng bước! Nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, “Ta nói thật, vất vả lắm mới đợi được ngươi tốt nghiệp, hi vọng ngươi có thể đáp ứng yêu cầu của ta, để cho ta và ngươi chính thức quen nhau.” “Tại sao ngươi lại nói như vậy? Làm cho người ta cảm thấy rất kỳ quái.” Chân Lôi ngượng ngùng, liền rút cánh tay lại, muốn lướt ngang qua hắn để rời đi. Mới bước chân đi, liền bị kéo cánh tay lại, nên dừng lại. “Ta nói thật, Tiểu Lôi. Sau này ngươi đặt chân ra ngoài xã hội, nhất định sẽ có rất nhiều nam nhân đeo đuổi theo ngươi, ta sợ sẽ mất ngươi.” “Người đừng có nói càn, có được không? Người nào dám theo đuổi ta chứ? Ta chỉ là một cô nhi không tiền không thế, nhiều lắm chỉ có Thúc Thúc và Thẩm Thẩm là thương ta thôi, căn bản không có người nào xem trọng ta hết.”
Vì hắn lo mãi những đều không có thật, làm cho Chân Lôi cảm thấy buồn cười. “Ta không nói càn, bởi dáng dấp ngươi quá xinh đẹp. Trong xã hội này, ít nhiều gì cũng có những nam nhân tinh mắt, bọn họ sẽ liền để ý đến ngươi.” Hắn chính là người thứ nhất. “Đừng nói hưu nói vượn nữa, ngày mai là chủ nhật, ta muốn đi đến Đài Trung để thăm thúc thúc cùng với thẩm thẩm của ta. Cho nên ta không thể cùng ngươi đi tìm việc làm được, ngươi phải cẩn thận một chút.” Nàng dặn dò nói. Vào năm đó, lúc nàng đến Đài Bắc đã hứa với Thúc Thúc cùng Thẩm Thẩm một điều kiện, cứ hai tháng vào ngày chủ nhật đầu tiên là phải trở về Đài Trung thăm họ. “Thúc Thúc ngươi hung dữ lắm sao?” “Không, thúc thúc của ta không hề hung dữ chút nào, hơn nữa lại đối xử với ta rất tốt.” Chân Lôi ngửa khuôn mặt đáng yêu của mình ra, tươi cười nói, một mặt cứ nói đi nói lại mối quan hệ của mình với Thúc Thúc cho Liễu Tư Minh biết, “Ta và Thúc Thúc chẳng hề có quan hệ máu mũ, do ông và ba của ta là bạn của nhau, vì ba của ta chết trong chuyến công tác. Hơn nữa Thúc Thúc không có con gái, nên sau khi cha ta chết ông cùng Thẩm Thẩm nhận nuôi ta, đưa ta về sống chung nhà với bọn họ, đối xử với ta như con ruột vậy.” Từ nhỏ mất đi cha mẹ, nên Thúc Thúc cùng với Thẩm Thẩm rất thương yêu nàng, xem nàng chính là niềm hạnh phúc của họ. “Không sao, ta sẽ chờ ngươi, hai chúng ta sẽ cùng nhau đi tìm việc làm.” Liễu Tư Minh cười nói. “Không phải ngày mai, Phong Vũ muốn ngươi đi xem công việc bên chỗ công nghệ khoa học sao? Đừng vì ta mà lãng phí thêm một cơ hội tốt này.” Chân Lôi cười vỗ vào bờ vai của hắn, muốn hắn đừng quá lo cho nàng, muốn hắn nắm chặt lấy cơ hội tốt đang ở trước mắt. Huống chi nàng học ngành thương mại, hắn lại học bên ngành vẽ bản đồ công trình, thật sự không có bất kỳ quan hệ gì với nhau. Bởi hắn cứ muốn giữ vững lập trường của mình, muốn làm việc chung với nàng nên đã bỏ lở rất nhiều cơ hội tốt. Không thể vì nàng, mà cứ lãng phí thêm thời gian nữa. “Ngươi muốn ta đi thật sao?” Hắn có chút suy sụp. “Ta muốn vậy.” Gật đầu khẳng định một cái, “Không làm việc chung với nhau, không chứng tỏ chúng ta không thể tiếp tục làm bạn của nhau, ngươi đừng suy nghĩ nhiều quá.” “Có lẽ vậy,” Hắn không còn chút niềm tin nào nữa. “Được rồi, cứ giữ chặt hi vọng này vậy.” Phát lên cười một tiếng rồi phất tay bỏ đi. Liễu Tư Minh cứ giữ mãi vẻ phiền muộn trên mặt mặt, nhìn bóng dáng nàng dần dần biến mất thật nhanh, hắn khẽ than nhẹ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]