" Chủ nhân! " một hắc y nhân từ đâu xuất hiện, lập tức quỳ xuống, hai tay chắp vào nhau.
"Tới rồi?" Lý Long Bồ tựa người trên ghế, hai mắt nhắm lại, lạnh lùng lên tiếng.
"Thuộc hạ đáng trách, không bảo vệ được chủ nhân. Xin người xử tội!" Hắc y nhân cúi đầu, chỉ tại hắn lơ là mất cảnh giác mà khiến chủ nhân bị đả thương mất tích mấy ngày liền. Tội của hắn đáng phải chết.
" Không trách ngươi! Đã điều tra ra kẻ chủ mưu chưa?" Lý Long Bồ lãnh đạm đáp.
" Hồi bẩm chủ nhân, là Vũ Đức Vương!"
" Lý Mục?" Lý Long Bồ đột nhiên mở mắt, đôi môi hắn nhếch lên " Hắn có vẻ sắp không đợi được nữa rồi! Về phủ! "
" Tuân lệnh"
---------------------------
" Mỗi ngày sắc hai thang như vậy, à, tỉ cũng uống nữa. Cứ đều đặn một thời gian, hạn chế ra ngoài một chút sẽ khỏi bệnh. Bây giờ muội về đây!" Đàm Hương dặn dò Thúy Điệp cách dùng thuốc rồi đứng dậy ra về.
" Muội ở lại chơi một lúc rồi hãy về! " Thúy Điệp gật đầu, gọi Đàm Hương lại.
" Ở nhà muội còn một tên cần chăm bệnh!" Đàm Hương quay đầu lại, cười đáp.
" Ai vậy? " Thúy Điệp ngơ ngác hỏi. Sau đó lập tức nhớ ra điều gì:
" Là hắn sao? Hắn thế nào rồi?"
" Khỏe rồi, tỉ không cần lo cho hắn đâu! Muội về đây."
"Ừm, đi đường cẩn thận. "
Cả đoạn đường về nhà, Đàm Hương suy nghĩ miên man về cuộc sống ở thời đại này. Một căn bệnh ở hiện đại coi là bình thường, thì ở đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xa-phi/3870/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.