" Hóa ra nàng cũng là phú hào. Vậy thay vì lãng phí, từ tháng sau cắt giảm chi tiêu của Tuyết Liên Viện, còn số tài sản dư giả của nàng sung vào vương khố phục vụ cải thiện đời sống dân chúng thành Tràng An đi!" Lý Long Bồ thản nhiên tựa người vào ghế, nhâm nhi chén trà hảo hạng.
Đàm Hương theo phản xạ kịch liệt phản đối, " Chuyện này không được.."
" Tại sao? Chẳng lẽ nàng tiếc mấy đồng bạc lẻ, không muốn giúp đỡ dân chúng bần cùng?"
Bạc lẻ, ngươi có biết bổn cô nương ta ném bao nhiêu ra ngoài để tẩu tán không mà dám nói vậy?!
Vị tướng quân nọ cũng không vừa, sẵn tiện hoàn cảnh ngồi xuống ghế bồi thêm vài câu: " Tiền bạc là thứ không thể lãng phí, Nhị vương phi đừng hẹp hòi thế chứ?"
Đàm Hương ngoắt đầu lại, trừng mắt lườm lại Khúc Văn Lâm, nghiến răng nghiến lợi cảnh cáo, "Im miệng!", rồi quay qua giải thích: " Không phải ta không muốn giúp dân chúng,...có mục đích khác rồi".
Khúc Văn Lâm nhíu mày, tỏ vẻ không chấp nhận cách cư xử ấy.
"Ồ, là gì vậy?" Lý Long Bồ giả bộ tò mò.
Hời hợt đáp lại, Đàm Hương cố lảng tránh: " Thiên cơ bất khả lộ!"
Càng vào trọng điểm, nàng càng không thể tự nhiên tiết lộ cái gọi là "thiên cơ" ấy, với lại tự dưng xuất hiện vị khách không mời kia,nói ra thì không khác gì tự mang nhục vào thân.
Đôi lông mày Lý Long Bồ hất lên, khóe miệng theo đó kéo lên nửa phần, làm như hiếu kỳ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xa-phi/3017266/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.