Chương trước
Chương sau
Thời điểm Trịnh Giai tỉnh dậy, hắn cảm thấy có chút chói vì ánh sáng khi vừa mở mắt ra. Trịnh Giai muốn nâng tay lên che lại phát hiện cả hai tay đều đeo cùm nối với dây xích. Tuy rằng bên dưới cùm tay không có lót đệm bông nhưng cả cùm và dây xích đều làm bằng hợp kim dạng nhẹ, không hề khiến hắn nhức mỏi. Trịnh Giai hiện tại đang nằm trên giường lớn êm ái trong một căn phòng thuần trắng, song song vị trí giường là cửa sổ rộng mở, từ đó nhìn ra có thể thấy được cảnh sắc mênh mông xanh thẳm của bầu trời và đại dương.

Hắn chống tay, nhích người ngồi dậy, khẽ cười, cố ý giật dây xích phát ra vài tiếng leng keng.

Tiếu Mặc lập tức chạy vào, nhìn thấy Trịnh Giai vẻ mặt điềm tĩnh nhàn nhã nằm trên giường liền phồng má:

- Anh nhỏ tiếng một chút, đại ca chỉ vừa nghỉ được một tí.

Trịnh Giai gật đầu, mở miệng hỏi, cổ họng vì nhiều giờ không thấm qua nước nên có chút khàn khàn:

- Đây là chỗ nào?

Tiếu Mặc vẻ mặt buồn bực đáp:

- Đây là đảo tư nhân của đại ca. Anh thì sướng rồi, ngủ một giấc, được đại ca ôm trong lòng, thức dậy là tới. Anh có biết bọn tôi tốn bao nhiêu công sức mới tránh thoát được người của Dạ Lang không? Phi, phi, một đám y hệt chó điên chạy khắp nơi tru tréo tìm tung tích của anh. Nếu không phải đại ca lợi hại, chỉ e là...

- Tiếu Mặc, ra ngoài.

Âm thanh Cố Tử Kỳ đột ngột cắt ngang, Tiếu Mặc kinh ngạc quay đầu lại, kêu lên:

- Đại ca, tại sao anh đi đường luôn không có tiếng động vậy.

Cố Tử Kỳ lười trả lời, chỉ lắc đầu, sau đó phất phất tay bảo nhóc ra ngoài.

Tiếu Mặc vâng lời làm theo, khi đi ra còn giúp hai người đóng lại cửa phòng.

Cố Tử Kỳ tiến đến bên giường, chủ động trèo vào nằm trong lòng Trịnh Giai.

Trịnh Giai tuy bị đeo xích nhưng dây rất dài, hắn nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy y, giọng trầm pha lẫn chút khàn lên tiếng:

- Vất vả cho em rồi.

Cố Tử Kỳ ở trong lòng hắn cọ cọ nói:

- Anh có thể có chút ý thức tự giác của người bị bắt cóc được không vậy?

Trịnh Giai thấp giọng cười, đáp:

- Không được, anh còn muốn em mở khóa cùm tay cho mình.

Cố Tử Kỳ ngẩng đầu lườm hắn:

- Mơ đẹp nhỉ?

Trịnh Giai vuốt ve mái tóc đen huyền mềm mượt của y, giọng điệu cưng chiều:

- Mất từ 6- 8 tiếng đến đây phải không? Thả anh ra, em có ba ngày, không thả anh ra, cha anh chắc chắc không quá 4 tiếng nữa sẽ tìm đến chỗ này.

Cố Tử Kỳ ngồi thẳng người dậy, nheo mắt nguy hiểm nhìn hắn:

- Làm sao anh biết?

Trịnh Giai chỉ chỉ bụng mình:

- Dựa vào phản ứng của nó.

Cố Tử Kỳ liền hiểu. Nếu vượt quá 8 tiếng đồng hồ, y sẽ phải truyền đạm – gluco cho hắn vì Trịnh Giai hôn mê không thể ăn uống, mà nếu truyền đạm – gluco thì khi hắn tỉnh, nhất định sẽ buồn tiểu. Còn hiện tại, Trịnh Giai chỉ cảm thấy đói bụng cồn cào, nhưng cả người không vô lực, khát nước nhưng giọng chỉ hơi khàn, không ngiêm trọng, và hắn cũng không buồn tiểu. Từ đó, Trịnh Giai suy đoán được mất khoảng 6-8 tiếng đến đây. Còn về cha hắn...

Cố Tử Kỳ đặt tay lên vị trí bao tử của Trịnh Giai, vuốt ve nhè nhẹ:

- Nói rõ ràng, khiến em hài lòng em sẽ cho anh ăn cơm, còn không... - Cố Tử Kỳ dùng 3 ngón tay ấn mạnh xuống bao tử hắn.

Trịnh Giai thở dài, ra vẻ mất mác nói:

- Anh làm nhiều việc như vậy, xem ra đều là vô ích.

Thiên la địa võng hắn giăng, n lần bắt được rồi lại thả Cố Tử Kỳ ra, chính là muốn y chân chính tự mình hiểu rằng: nếu hắn muốn, hắn đã sớm đủ khả năng giam cầm y cả đời, không thiếu hình thức khiến y phải khuất phục nằm dưới thân hắn dang chân dâng hiến, nhưng hắn không làm, hắn vẫn luôn cho y khoảng không như y muốn. Tại sao y vẫn không thể tin tưởng hắn?

Cố Tử Kỳ nhỏm dậy, quỳ ngối đối diện Trịnh Giai, một tay ôm đầu hắn, một tay nâng cằm hắn dậy, từ trên cao nhìn xuống:

- Còn nhớ lúc năm tuổi, ròng rã một năm trời huấn luyện cùng thi đấu, anh mới chân chính thừa nhận em. Khi đó, điều đầu tiên anh dạy em, chính là không được tin ai ngoại trừ chính mình.

Cố Tử Kỳ nói xong thì cúi đầu, đặt lên môi Trịnh Giai một nụ hôn lướt, sau đó nhẹ giọng:

- Nhưng bây giờ anh đều quên rồi.

Đôi mắt y nhìn hắn sâu thẳm, môi mấp máy thốt ra với âm thanh thấp đến mức gần như không tiếng động:

- Cũng tốt.

Thật ra Cố Tử Kỳ cũng không biết thế này có thật tốt hơn trước kia hay không, nhưng y biết, y không muốn đoạn quá khứ Trịnh Giai luôn đặt cho y khoảng cách là một thuộc hạ tái diễn.

Trịnh Giai vòng hai tay ôm thắt lưng Cố Tử Kỳ, há miệng cắn một ngụm trên xương quai xanh của y, cảm thấy chưa đủ, liếm liếm thêm mấy cái mới nói:

- Thả anh ra, anh trước tiên cần đánh lạc hướng lão già rồi sẽ tiếp tục làm tù nhân của em.

Cố Tử Kỳ cong khóe môi nở nụ cười tà mị, đôi mắt phượng cong cong tràn ngập nét yêu dã, đáp lời hắn:

- Cho dù cha anh lập tức tìm tới rồi mang anh đi cũng không sao, những gì cần làm để đòi lại món nợ bị điều giáo, em đã làm rồi.

Mỗi khi Cố Tử Kỳ treo lên vẻ mặt này, Trịnh Giai biết trăm phần trăm y không có ý tốt, thận trọng hỏi:

- Em đã làm gì?

Cố Tử Kỳ trèo xuống khỏi người Trịnh Giai, giữ một khoảng cách với hắn mới trả lời:

- Em đã tiêm thuốc để anh cả đời này không cương được nữa – y dừng lại một chút, nhìn nét ôn hòa thường trực trên mặt Trịnh Giai đang nứt ra, rồi cong khóe môi đầy tà khí nói tiếp – đừng lo nha, em nhất định không bỏ rơi anh, sau này sẽ thao anh sướng tới quên trời quên đất, làm một ông chồng tốt thõa mãn tính phúc của mình và cả của anh.

Trịnh Giai giật giật khóe miệng, gây hai bên trán đều nổi xanh, hai bàn tay siết chặt nổ lực áp chế xúc động.

Cố Tử Kỳ nhìn hắn lột xuống bầu không khí hòa nhã luôn bao quanh người, cẩn thận lùi lại hai bước, dùng giọng nói trong trẻo của mình bán manh:

- Đừng tức giận nha, sẽ hại sức khỏe đó. Anh đói bụng rồi phải không, em có nấu mấy món ăn rất ngon, bây giờ đi hâm nóng rồi mang lên cho anh.

Y nói xong thì liền quay đầu chạy thẳng xuống bếp, vừa đóng của phòng lại lập tức ngã xuống sàn ôm bụng cười sặc sụa, cười tới chảy cả nước mắt. Mẹ nó, từ lúc gặp lại, đây là lần đầu tiên y đùa giỡn Trịnh Giai đó, sắp nghẹn cười tới hỏng mất rồi.

Tiếu Mặc đang ngồi ăn cơm một mình trong nhà bếp, nhìn đại ca lăn lộn trên mặt đất cười tới không thở nổi, quyết đoán xoay lưng nhìn ra ngoài cửa sổ. Đại ca từ sau khi gặp lại Trịnh Giai thì bệnh càng lúc càng nặng rồi, bây giờ đã nghiêm trọng tới mức nhóc cũng không dám nhìn thẳng nữa.

Cố Tử Kỳ cười đủ, đang muốn vịn ghế ngồi dậy thì được người từ phía sau nâng đứng lên, sau đó lập tức rơi vào vòng tay ôm ấm áp quen thuộc, giọng nói trầm khàn từ tính của Trịnh Giai phát ra ngày sau đầu y:

- Nằm dưới đất không sợ bẩn sau, đã lớn rồi mà còn y như con nít.

Cố Tử Kỳ trong tâm mắng một tiếng "mẹ nó", bên ngoài miễn cưỡng giữ vững gương mặt không cảm xúc, bình tĩnh chuyển chủ đề:

- Làm sao anh thoát ra ngoài được?

Y vừa nói vừa bước lên một bước thoát khỏi vòng tay Trịnh Giai, nhưng hắn đã giữ chặt y lại, hoàn toàn không có ý định buông tha. Trịnh Giai thổi khí vào tai Cố Tử Kỳ, liếm liếm mấy cái mới đáp lại:

- Bí mật.

Cố Tử Kỳ dùng hai tay gỡ tay Trịnh Giai ra, xoay người lại nhìn hắn.

Trịnh Giai thoải mái thuận theo y, sau đó lướt qua Cố Tử Kỳ đến ngồi xuống cạnh Tiếu Mặc, thật tự nhiên ra lệnh:

- Nhóc, dọn cơm.

Tiếu Mặc bị vây ở giữa Trịnh Giai và Cố Tử Kỳ, thật sự khóc không ra nước mắt, quay đầu thấy y gật đầu với mình mới đứng dậy dọn cơm.

Tiếu Mặc dọn xong thức ăn và chén đũa ra bàn, vừa mới ngồi xuống định ăn tiếp thì chợt nghe Trịnh Giai cười nhạt một tiếng. Nhóc ngẩng đầu nhìn sang, lập tức nhận được ánh mắt khinh thường không thèm che giấu của hắn. Trịnh Giai giống như bâng quơ nói:

- Lớn lên tay chân đều cường tráng, như thế nào suốt ngày bày ra dáng vẻ thiếu nam mềm yếu dễ ức hiếp, khó coi tới vậy làm sao mà gả đi được đây a, aiii...

Tiếu Mặc trơ ra một giây mới hiểu được Trịnh Giai đang chướng mắt cậu suốt ngày giả vờ là hài tử đáng thương trước mặt Cố Tử Kỳ, lập tức phùng má cãi lại:

- Tên biến thái như anh một bó tuổi rồi còn đi nhấp nhất với đứa em mới 17 tuổi như tôi, đầu anh có bệnh cũng đừng lây cho người khác, chướng mắt tôi thì cút về phòng mà ăn cơm một mình đi.

Cố Tử Kỳ phân vân chốc lát, quyết định lên tiếng:

- Tiểu Mặc, không được vô lễ.

Tiếu Mặc không biết rằng y đang lo sợ Trịnh Giai có đột nhiên cao hứng dạy dỗ thằng nhóc này tới mức không còn là người hay không, ngay cả y còn ăn qua chẳng ít dạy dỗ của hắn, đừng nói chi một tên nhóc ngốc nhỏ nhoi như Tiếu Mặc. Tiếu Mặc cảm thấy đây là đại ca thiên vị cho Trịnh Giai, còn chưa biết sống chết, tức giận cãi lại:

- Đại ca, chúng ta là xã hội đen, xã hội đen, không cần bắt chước mấy cái thành phần tri thức mở miệng đều là lễ nghĩa văn vẻ, văng tục đầy miệng thì nói cái gì là vô phép hay vô lễ chứ, đầu hắn có bệnh anh đừng để mình bị lây!

Trịnh Giai ngược lại không lên tiếng, chỉ đưa mắt nhìn thoáng qua Tiếu Mặc đang tức giận thở hồng hộc, gương mặt đỏ bừng. Hắn cười nhạt một tiếng, sau đó quay sang gấp thức ăn cho Cố Tử Kỳ, quan tâm nói:

- Ăn nhiều một chút, hôm nay em vất vả rồi, anh đã nói qua với thuộc hạ, lão già tạm thời sẽ không thể tìm tới đây.

Cố Tử Kỳ cúi đầu ăn cơm.

Trịnh Giai có thể mở được khóa tay, điều này khiến y nghi ngờ một khả năng. Tuy nhiên, ngẫm đi ngẫm lại, khả năng này thật sự quá khó tin. Y không dám khẳng định.

Trịnh Giai nhanh chóng ăn no bụng, sau đó lôi kéo Cố Tử Kỳ về phòng với mình, bỏ lại Tiếu Mặc rửa chén mà không hề có chút trở ngại tâm lý nào.

Cố Tử Kỳ bất đắc dĩ để hắn nắm tay kéo mình về phòng, một phần vì y đang có nghi hoặc trong lòng muốn hỏi rõ, một phần vì có khi Trịnh Giai cư xử với y rất trẻ con, giống như chỉ có ở trước mặt y hắn mới có thể thả lõng vui đùa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.